
ng hàm, thổ linh chi, ở Việt Nam còn gọi là củ cơm nếp… Hoàng
tinh còn là một vị thuốc Đông y được chế biến từ thân rễ sấy khô của cây hoàng tinh, hoàng tinh Vân Nam hay hoàng tinh nhiều hoa, có công dụng
bổ khí dưỡng âm, kiện tì, nhuận phế, ích thận.
(2) trượng: 10 xích là một trượng (3.3 mét)
Trời vừa mới tờ mờ sáng thì cả đoàn người đã lại tiếp tục lên đường.
Nhan Đàm đảo mắt nhìn quanh rồi đột nhiên lên tiếng hỏi: “Í, người hái thuốc tên Ngũ Thuận hôm qua đâu rồi? Sao mới sáng sớm đã không thấy nữa?”
Tên lùn kia cười khan mấy tiếng: “Đêm, đêm qua, tên tiểu tử này nhớ ra
trong nhà còn có việc gấp, không đợi được đến trời sáng đã vội trở về
thôn rồi. Lúc nó đi mọi người còn chưa thức dậy, bởi vậy nên mới không,
không kịp chào được một tiếng.”
Nhan Đàm khinh miệt nhìn hắn: Đến nói xạo mà cũng không biết, lắp ba lắp bắp, vừa nghe đã biết không phải thật rồi. “Hóa ra là mới sáng sớm đã rời khỏi… Kì lạ, bây giờ còn chưa
vào hạ cơ mà, sao huynh đài cứ nói một câu là lại đổ mồ hôi vậy?” Nàng
cười mỉm chi. Tên lùn kia chỉ biết cười khan vài tiếng, ngậm mồm không
nói thêm gì nữa.
Đường Châu ném một tia nhìn cảnh cáo về phía nàng, miệng thấp giọng gọi: “Nhan Đàm!”
Nhan Đàm thở dài đánh thượt: “Cho dù ngươi có nghìn lần réo gọi tên ta thì
ta cũng đâu có hiểu được ngươi muốn nói cái gì, có phải không nè?” Nắn
hồng phải chọn quả mềm mà nắn (1), nếu Liễu Duy Dương hiện giờ thực sự
là do Thần Tiêu cung chủ cải trang thành, nàng vẫn là quay sang bắt nạt
Đường Châu thì hơn.
Ngược lại với dự đoán của Nhan Đàm, Đường
Châu hắn không hề nổi giận, chỉ chậm rãi viết lên lòng bàn tay nàng một
chữ “Liễu”. Nhan Đàm cảm thấy thú vị, cũng kéo tay hắn lại viết lên đó
một chữ “Tiêu”. Đường Châu lắc đầu rồi lại gật đầu. Nàng tức khắc nắm
bắt được, ý hắn muốn nói đại khái có thể hiểu là, Liễu Duy Dương hiện
giờ rất có khả năng không phải là người đi cùng họ ban đầu, riêng về
việc hắn có phải Thần Tiêu cung chủ cải trang thành hay không thì khó mà nói được.
Hai người bọn họ cứ ngươi viết một chữ ta viết một chữ như vậy, rất nhanh đã rơi lại phía sau cùng. Tên bản địa cao hơn kia
quay lại cười bảo: “Ta thấy hai người trông như một đôi bỏ trốn khỏi nhà phết ấy, cứ dính lấy nhau một khắc không rời.”
Nhan Đàm cứng
nhắc nhìn sang Đường Châu, miệng nặn ra một nụ cười trông còn khó coi
hơn khóc. Đường Châu lại chẳng có lấy một tẹo để tâm: “Hai người chúng
ta quả đúng là từ trong nhà chạy ra ngoài chơi, quang minh chính đại,
cũng không thể gọi là bỏ trốn.”
Nhan Đàm đứng hình ngay tắp lự.
Liễu Duy Dương cũng thoáng ngẩn ra trông thấy. Đường Châu lại tươi cười
nhả ra một câu: “Có phải không, Nhan Đàm?”
Nhan Đàm ức chế khôn
cùng, chỉ hận không thể ngẩng mặt lên trời rít một tràng dài: “Không
phải—” Vừa nói dứt lời thì đường núi dưới chân bỗng sạt mất một mảng
lớn, cả người nàng bị rơi phịch xuống. Đường Châu tức tốc chìa tay ra
chộp lấy cánh tay nàng, nhưng lại bị đà rơi khổng lồ khiến cho thân
người chao đảo, lớp địa tầng dưới chân phát ra tiếng kêu răng rắc vang
giòn êm tai.
Hai người bọn họ cùng lúc ngã nhào xuống dưới.
Nhan Đàm chỉ nghe bên tai gió rít vù vù, huơ tay vơ bừa lấy một thứ có hình
dạng như ngọn măng đá, chợt rắc một tiếng, măng đá mảnh khảnh cũng đã
gãy lìa. Trong đầu nàng lập tức chỉ còn lại một ý nghĩ, không lẽ gần đây mình quá an nhàn nên đã mập ra rất nhiều? Đột nhiên cổ tay bị chộp phắt lại, thân người nàng còn chưa kịp dứt trớn lao xuống thì bên cổ tay còn lại cũng đã bị túm chặt lấy. Chỉ là hai nguồn lực này xuất phát từ hai
phương hướng hoàn toàn khác nhau, khiến nàng đau đến suýt ngất tại chỗ.
Nàng thà rớt thẳng xuống đất ụp mặt đớp bùn còn hơn treo lủng lẳng giữa không trung, người bị xé toạc ra thành hai mảnh thế này.
Chợt nghe giọng của Đường Châu từ trên đỉnh đầu chầm chậm truyền xuống: “Nhan Đàm, ngươi thật là nặng.”
Nhan Đàm tức xì khói: “Nói bậy, nặng chỗ nào, Hồ tẩu ở Thẩm gia kia còn nói ta là nhẹ hều như không có xương nữa kìa!”
“Ngươi đem so với Hồ tẩu, đương nhiên là nhẹ như không có xương vậy rồi.”
“Ngươi câm miệng, mau câm miệng!” Nhan Đàm nghiến răng phẫn nộ, vừa ngước đầu
lên thì nhìn thấy Liễu Duy Dương đang cúi đầu dùng ánh mắt thâm trầm
nhìn mình, mà cổ tay phải của nàng lại đang nằm gọn trong bàn tay hắn.
Nàng tức thì toát mồ hôi lạnh, “Liễu công tử, ta nặng lắm, công tử mau
thả ta xuống đi.”
Liễu Duy Dương nở một nụ cười nhẹ như gió
thoảng: “Không sao cả.” Vào sát na (2) khi hắn mỉm cười, thực sự bầu
không khí phải gọi là gió ấm mơn man, oanh bay bướm lượn, muôn hoa gột
sạch bụi trần.
Nhan Đàm lập tức nịnh nọt bảo: “Liễu công tử, công tử cười thật là đẹp. Thế nhưng mà công tử vẫn là mau buông tay ra đi
thôi, chúng ta cũng không thể cứ treo lơ lửng ở đây mãi như vậy được có
phải không?”
Liễu Duy Dương khẽ nén cười: “Ta buông tay rồi, cô nương như vậy đáp xuống sẽ không việc gì đấy chứ?”
Nhan Đàm ngoan ngoãn đáp: “Không sao, không sao hết, công tử mau buông tay đi.”
Liễu Duy Dương bèn thả tay ra.
Nhan Đàm cảm thấy thân người chợt buô