
g thả.”
Đường phu nhân nhìn con trai mình, mày hơi chau lại: “Con bắt nạt người ta đấy à? Trông con bé như khóc hết cả một đêm.”
Đường Châu đẩy ghế đứng dậy xoay người đuổi tới, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay
nàng: “Tối qua ta đầu óc mê muội, có những lời đáng lý không nên nói ra, ta xin lỗi.”
Nhan Đàm buột miệng ‘á’ lên một tiếng, thần tình
phức tạp nhìn hắn chằm chằm, đoạn cân nhắc từng chữ cất lời: “Thực ra
thì, trước đây ngươi đã nói qua những lời còn quá đáng hơn như vậy, làm
qua những việc còn hèn hạ hơn như vậy nữa kìa…” Cho nên mới nói, nếu
chuyện tối qua có thể khiến nàng uất ức đến mức khóc hết cả đêm, thế thì trước đây sớm đã bị phẫn uất đến chết rồi.
Đường Châu khó mà chấp nhận được sự thật này: “Vậy sao?”
Nhan Đàm rầu rĩ xoay người bỏ đi.
Đường Châu đứng đó hồi tưởng lại một lượt, vừa lúc thấy Tiểu Thúy đi ngang,
bèn gọi lại bảo: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Tiểu Thúy dừng lại,
miệng nhoẻn cười: “Thiếu gia, cậu cứ hỏi đi, Tiểu Thúy biết chuyện gì
nhất định sẽ nói hết cho cậu nghe.”
“Nếu như ngươi lần đầu tiên gặp một người, người đó đã đả thương bạn đồng hành của ngươi, thì ngươi sẽ nghĩ thế nào?”
Tiểu Thúy hỏi: “Người bạn đồng hành kia của nô tì bị thương có nặng không?
Nôn ra máu chứ? Suýt nữa thì mất mạng?” Nàng ta cứ hỏi một câu, Đường
Châu lại gật đầu một cái, nàng ta lập tức phẫn nộ nói lớn: “Giải tên đó
tới nha môn, đầu tiên nện cho hắn năm mươi hèo, sau đó đánh gãy chân
hắn, tốt nhất đập gãy hết xương trên người!”
“Về sau người này
còn bắt giữ ngươi, đem nhốt ở nơi tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời,
cũng không cho ngươi chút thức ăn nào, qua hết hai…”
“Bỏ đói
trong một nơi tối thui hết những hai ngày?! Tên này rốt cuộc có còn tính người không vậy?” Tiểu Thúy chỉ có thể gọi là nghĩa bất bình sôi sục
trong tim, “Thiếu gia cậu không cần nói tiếp nữa đâu, thứ người ác độc
đến heo chó cũng không bằng này nhất định sẽ bị trời đánh thánh đâm,
chết không có đất chôn thân!”
Đường Châu chậm rãi cất lời: “Được rồi, ngươi lui xuống làm việc đi.”
Chú thích:
(1) tráng sĩ chặt tay: tráng sĩ khi bị rắn độc cắn bị thương lập tức chặt
đứt cổ tay để tránh độc tính lan ra toàn thân. Thành ngữ này ý chỉ làm
việc phải biết nắm bắt thời cơ hành động quyết đoán, không thể do dự hay thỏa hiệp.
(2) tiền hương dầu: tiền quyên cho chùa miếu để mua nhang đèn, dầu, nến dâng cúng thần phật.
(3) vô tâm trồng liễu liễu rợp bóng: nguồn từ bộ cổ huấn Tăng quảng hiền
văn. “Có lòng gieo hoa hoa không nở, vô tâm trồng liễu liễu rợp bóng”:
ngụ ý nên để mọi việc thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu. Riêng
cụm “đã thế liễu còn biến thành ngô đồng” là của tác giả thêm vào với ý
nhấn mạnh “thành công rực rỡ” của Nhan Đàm =)) Dùng ngô đồng là vì tương truyền ngô đồng là vua của các loài cây, là nơi phượng hoàng trú ngụ.
(4) trù nương: nữ đầu bếp.
(5) bánh bao cuộn: món ăn làm từ bột mì như bánh bao và màn thầu, có nhiều mùi vị và hình thù khác nhau.
Qua đến ngày thứ ba,
Nhan Đàm cuối cùng cũng thoát khỏi tác hại của củ hành, vừa nhìn thấy
Đường Châu thì bảo: “Không phải ngươi định về sư môn hay sao? Chi bằng
hôm nay đi luôn?” Đợi Đường Châu về đến chỗ sư phụ hắn, hẳn là sẽ không
còn bao nhiêu thời gian trông chừng nàng nữa, lúc đó dù cho muốn mài
chiếc cấm chế thủng mất một khúc cũng không có gì là khó. Ai ngờ Đường
Châu ngày thường luôn ưa đấu khẩu với nàng không nói đến lời thứ hai,
lập tức thu dọn vài bộ y phục để thay giặt, cho người chuẩn bị xe ngựa,
trong vòng chưa tới nửa canh giờ, bọn họ đã có mặt bên dưới chân núi
Lăng Tuyệt.
Nhan Đàm dòm qua một lượt đường núi vừa dốc vừa hẹp
trước mặt, bất luận là ngồi xe ngựa hay cưỡi lừa đều không thể nào lên
được, xem ra chỉ có thể dùng chân mà đi. Đường Châu tay chỉ sang một
hướng khác: “Đi bên này.”
Đó là một con đường nhỏ rải sỏi đã bị cỏ dại lấp kín, có lẽ là do những người lên núi trước đó đi mãi mà thành.
“Sư huynh, dù huynh muốn chỉnh đốn muội cũng không cần chọn thời điểm này
chứ? Ngộ nhỡ muội đi được nửa đường hết hơi, không phải huynh lại vớ
thêm phiền toái vào người hay sao?” Nhan Đàm hơi dẩu môi ra.
“Muốn lên núi thì con đường này là dễ đi nhất. Con đường kia chỉ được lát có
một nửa, đoạn còn lại chỉ có thể trèo.” Đường Châu đạp lên lối đi rải
sỏi, dùng kiếm vạch đám cỏ trước mặt ra, tiến vào đi trước dẫn đường.
Nhan Đàm thấy hắn không ngừng dùng kiếm gõ nện xuống đất, nghĩ đến nhiều
người lên núi hái thuốc cũng thường dùng gậy dò đường đuổi rắn, bèn hỏi: “Không lẽ ở đây còn có rắn hả?”
“Trên núi bao giờ chẳng có chim thú rắn rết các loại, chuyện này có gì lạ đâu?”
Nhan Đàm gật gù: “Vậy chúng ta còn có thịt chim thú rừng và thịt rắn để ăn.”
Đường Châu không biết nói gì.
Lúc bọn họ đến chân núi, mặt trời còn chưa lên đến đỉnh đầu, đợi khi tới
được đạo quán trên núi thì đã là lúc tà dương xuống bóng.
Tường
trắng ngói đen tương phản nổi bật giữa màu xanh của cây cối chung quanh, gió chiều vi vu nhẹ thổi, hồi chuông báo hiệu hoàng hôn khẽ ngân vang,
bên vách đá là biển mây mù cuộn sóng, khung cảnh