
bao giờ làm
việc xấu nữa, một lòng hướng thiện. Mỗi dịp Phật Đản ta đều sẽ đi lễ
chùa dâng hương quyên tiền hương dầu (2), còn nữa sẽ lập bài vị trường
sinh cho ngươi, sớm tối thắp ba nén hương.”
“Ngươi tự mình chọn đi, đeo cấm chế hay bị luyện thành đan dược?”
Nhan Đàm ghim sâu một ánh nhìn vào hắn, dẩu môi bảo: “Đường Châu, ngươi cái
đồ tiểu nhân vong ơn bội nghĩa, ta đây còn cứu mạng ngươi đến những hai
lần.”
Đường Châu đứng thẳng dậy, thong thả đáp: “Ta giải mở cấm chế cho ngươi, ngươi liền co giò chạy ngay chứ gì?”
Cái này còn phải hỏi sao, không chạy chẳng lẽ còn đứng đó đợi ngươi đến tóm cổ?
“Ngươi cũng đã nói ta là loại người vong ơn bội nghĩa, ta làm sao lại có thể thả ngươi cho được?”
“Đường Châu, ta sai rồi, là ta đã sai rồi! Ta hồi nãy cái gì cũng không có nói hết, ngươi cứ coi như nghe thấy gì cũng trong tích tắc quên sạch rồi
đi, ngươi xem ngươi rời nhà đi lâu như vậy, cũng nhớ nhà lắm có đúng
không? Ta bây giờ cũng đang rất muốn về nhà, Đan Thục nhà ta còn đang
đợi ta về kể chuyện (quỷ) cho nghe, Tử Viêm cũng đang chong mắt mong ta
mòn mỏi, Tử Lân không có ta ở một bên thách thức tu vi sẽ thành hoang
phí hết đó…”
Đường Châu khóe môi khẽ giựt: “Nghe có vẻ như yêu
quái trong nhà ngươi toàn là giống đực thôi nhỉ?” Hắn chậm rãi rút ống
tay áo ra khỏi tay nàng: “Ta thấy ngươi làm phàm nhân cũng không có chỗ
nào không ổn, về sau cứ thế này là được.”
Nhan Đàm trúng đả kích
lớn, nghệch mặt ra đó hết một lúc lâu, đoạn giơ tay dụi dụi mắt, miệng
lầm bầm độc thoại: “Nói tới mới nhớ, mình làm phàm nhân cũng đã nhiều
ngày như vậy, liệu có bị già đi không ta?” Nghĩ đến đây nàng chỉ thấy
nội thương trong lòng càng trầm trọng hơn.
Đường Châu chậm rãi đi được vài bước, thấy sau lưng không có thêm tiếng động nào, có chút lấy
làm lạ quay đầu lại nhìn. Hắn thấy Nhan Đàm đang cúi đầu đứng yên một
chỗ bất động, đột nhiên từ trong mắt rơi ra một giọt chất lỏng trong
suốt lấp lánh, nhỏ xuống đất thành một chấm tròn nhòe nhoẹt. Không khỏi
buông tiếng thở dài, hắn xoay người lại bước đến cạnh nàng, do dự một
chút, cuối cùng vẫn là chìa tay sang ấn nhẹ lên vai nàng: “Mau ngủ đi,
hiện giờ cũng đã không còn sớm nữa.”
Nhan Đàm quay đầu lại dòm hắn cái, đoạn hất mặt đi không thèm để ý đến hắn.
Đường Châu chầm chậm vươn tay sang khẽ quệt qua khóe mắt nàng, nhẹ nhàng cất
lời: “Hôm nay ngươi cũng đã thấm mệt rồi, ngủ sớm đi.”
Nhan Đàm
bước đến cạnh cửa, ‘rầm’ cái dập cửa lại nhốt hắn bên ngoài, sau đó quay đầu lại nhìn đám mạt trắng mới nãy mài ra trên đất, miệng lầm bầm: “Bay hết vô mắt rồi, đau quá đi…”
Thật ra sự việc là như thế này:
Nhan Đàm ngồi xổm dưới đất, mài chiếc cấm chế trên cổ tay dẹt đi được một
chút, trong lúc mài thì đã bị mạt vụn bay vào mắt, nhưng nàng không quản được nhiều như vậy, lập tức lao ra ngoài định đi tìm đá mài dao, không
ngờ lại đụng độ Đường Châu ngay trước cửa. Nàng lập tức nhảy vội về sau
một bước, đạp lên đám mạt vụn kia để che mắt hắn, kết quả chỗ mạt trên
đất lại bay thêm vào mắt một ít nữa.
Nàng dụi dụi mắt một lúc thì nước mắt tiết ra đã khiến mắt ươn ướt lên, cảm giác thốn ngứa khó chịu khi nãy cũng không còn nữa.
Còn về vô tâm trồng liễu liễu rợp bóng, đã thế liễu lại còn mọc luôn thành
ngô đồng (3), đấy là do ông trời đã thấy được thảm trạng bị đày đọa của
nàng, cuối cùng cũng đã ra tay cứu vớt. Sau nửa ngày đối diện với tấm
gương, Nhan Đàm rút ra kết luận: “Hình như đã già đi một chút xíu, chắc
chưa già thêm đến nửa tuổi đâu… Nhưng Đường Châu hắn coi bộ rất sợ thấy
mình rớt nước mắt thì phải? Xem ra không cần tìm đá mài dao nữa rồi,
kiếm một củ hành về có lý hơn đó…”
(Ai đó bon chen góp chuyện:
Trù nương (4): Thiếu gia, Nhan cô nương này kì lạ lắm, nửa đêm chạy qua đây tìm đồ…
Đường Châu: Chắc là do đói rồi đấy mà.
Trù nương: Cô nương ấy tìm hết nửa ngày, cuối cùng lấy đi hai củ hành.
Đường Châu: …)
Sáng sớm hôm sau, Nhan Đàm vác theo hai viền mắt đỏ hoe, khập khiễng lết
từng bước xuất hiện trước mặt mọi người. Nàng thực tình không biết củ
hành lại lợi hại đến vậy, lúc mới bóc vài miếng đầu một chút cảm giác
cũng không có, còn cứ tưởng là không hiệu nghiệm, mới một chốc sau thì
mắt đã bắt đầu nhưng nhức, không kìm được đưa tay lên dụi, kết quả là
chữa lợn lành thành lợn què.
Nhan Đàm rầu rĩ cúi đầu húp cháo,
đột nhiên trước mặt xuất hiện một đĩa bánh bao cuộn (5). Đường Châu thấp giọng bảo: “Đừng chỉ dùng cháo không thôi, ăn thêm thứ gì khác nữa.”
Nàng ngẩng đầu dòm hắn một cái, lại cúi đầu tiếp tục rầu rĩ húp cháo.
“Đều không hợp khẩu vị? Muội muốn ăn gì, để huynh bảo đầu bếp chuẩn bị?” Hắn lại khẽ hỏi.
Nhan Đàm cuối cùng cũng đã lĩnh hội hoàn toàn câu nói Bách Linh thốt ra lúc
chỉ thẳng vào mũi Nguyên Đan: Thói xấu chung của nam nhân, trăng hoa,
bạc nhược, thích tự rước nhục vào thân. Thế nhưng nàng hiện giờ thực sự
không có tí khẩu vị nào, trong miệng hãy còn mùi vị nồng nặc của củ
hành, bèn lắc lắc đầu, lẳng lặng húp hết chỗ cháo trắng trong bát, đoạn
khẽ cất lời: “Đường bá phụ, Đường bá mẫu, hai bác dùng thon