
ờ nghèo túng khổ sở như vậy, tỷ cảm thấy thế
nào?”
Nhan Đàm bỗng nhiên cảm thấy nàng ấy có chút xa lạ,
liền lắc đầu: “Không cảm thấy thế nào cả, nàng ta hiện tại cũng không
sung sướng gì hơn ta lúc trước.”
Chỉ Tích cười nhạt: “Không,
nếu nàng ta buồn phiền vì gia cảnh thì còn lâu mới đủ. Sinh ra bần hàn,
trên đời này có hàng nghìn hàng vạn người, thiếu nàng ta cũng chả sao,
thêm vào cũng không chật.” Nàng đi đến bên cạnh bàn, bỏ quyển sách nặng
nề xuống, nhẹ nói: “Sau khi nàng ta bị đuổi xuống phàm giới chịu phạt,
muội có đến xem qua.”
Nhan Đàm mơ hồ đoán được đôi chút: “Chẳng lẽ muội……”
“Ừ, muội cho nàng ta nhớ lại kiếp trước, lúc nàng ta nhìn thấy muội như bị dọa phát điên, trở thành người câm điếc.”
“Chỉ Tích muội vì tỷ mà làm vậy, nhỡ người khác biết được thì làm thế nào đây?”
“Không phải muội làm vì tỷ .” Chỉ Tích hất cằm lên, vẻ mặt chẳng sao cả, “Cũng không ai biết đâu.”
Nhan Đàm cuối cùng đã hiểu, lúc đi xem pháo hoa gặp nàng ta, đúng là Chưởng
Đăng tiên tử. Dù là Nhan Đàm, hay Chỉ Tích, nhìn thấy ai cũng đều sợ
xanh mắt.
Chỉ Tích cất chiếc gương nhỏ vào tay áo, ôm sách liếc qua nàng: “Sau này tỷ sẽ không quay lại đây nữa, có đúng không?”
“Có lẽ là vậy, nhưng muội có thể đến nhân gian thăm tỷ.”
Chỉ Tích cắn môi, một lúc lâu sau mới nói: “Muội chẳng đến thăm tỷ đâu, mặt tỷ cũng có gì đẹp hơn muội đâu, ngày nào muội chẳng nhìn.”
Nhan Đàm cúi xuống,không nhịn cười được: “Đúng vậy, chúng ta vốn là song sinh, cho dù không thấy mặt thì vẫn ……”
Vẫn vô cùng thân thiết.
Trên đời này, về độ gần gũi không ai thay thế nổi nàng ấy, hai người cùng
chung một dòng máu, so với từ ngữ ràng buộc gì đó chắc khỏi nói.
Nhan Đàm nhìn bóng dáng Chỉ Tích mờ dần, trên bàn kia còn quyển sổ ghi chép
đã ố vàng quên mang đi, muội ấy quên không cầm theo. Nàng cầm lên lật
qua hai trang, ghi chép những việc vặt của tộc bọn họ, cũng không biết
Chỉ Tích lấy đâu ra, chợt nhìn thấy mấy câu, trong lòng tươi lên đôi
chút: “Tim của Tứ hiệp hạm đạm có thể làm cho vạn vật hồi xuân, chữa
khỏi trăm bệnh……”
Làm cho vạn vật hồi xuân?
Nàng sờ sờ ngực, thấy nơi đó có thứ gì đó đang nảy lên .
Từ trần gian lên đây đã được một canh giờ, giờ lập tức quay về Da lan sơn cảnh, chắc không chậm lắm.
Nhan Đàm giơ viện Định Thủy châu lên, chạm tay vào cảm giác lạnh lẽo trơn
bóng, mơ hồ thấy được dòng khí đang di chuyển bên trong. Theo lời Ngao
Tuyên, nếu không cẩn thận làm rơi nó xuống mặt đất, thế gian sẽ chịu nạn lụt lội ba tháng liền, chỉ cần đem viện Định Thủy Châu này đặt dưới đáy hồ cạn, tự nhiên sẽ sinh ra dòng nước ấm.
Nàng đi qua chín
hành lang uốn khúc, gặp ngay Nam Cực Tiên Ông đang khoanh tay nhìn ao vẻ nghĩ ngợi, nhìn thấy nàng đi tới tủm tỉm cười: “Nhan Đàm, lâu như vậy
không gặp con cao hơn thì phải.”
Nhan Đàm hơi chu miệng lên, đi đến cạnh hồ cá: “Tiên ông người còn cần râu mép nữa không ạ?”
Nam Cực Tiên Ông vội vàng lùi lại mấy bước, cười mắng: “Tên tiểu quỷ này……
Thế nào, đã gặp sư phụ con chưa? Hắn hồi đó bị con chọc tức ghê lắm đó.”
Nhan Đàm nhìn bên trong hồ cá, thấy con cá râu cọp to béo kia đang lượn lượn lờ lờ vô cùng mạnh mẽ: “Sư phụ tức giận thật sao ạ?”
“Tất
nhiên là vậy, sư phụ con một lòng muốn bồi con thành thượng tiên mang đi khoe, cuối cùng lại bị con diệt luôn cả oai phong, có thể không tức
sao?” Nam Cực Tiên Ông vuốt vuốt râu,“Vốn dĩ con chỉ cần ở thêm Địa Nhai mấy ngày nữa, chắc chắn có thể thăng tiên giai.”
“Điều này
sao có thể? Tu vi của con thấp tè mà, ngộ tính so với người khác cũng
chẳng cao hơn bao nhiêu, điều này con còn biết nữa là.”
“Vốn thì không được, nhưng mà có dị nhãn sẽ khác, không công hưởng lộc thêm một ngàn năm tu vi, con thấy đủ chưa?”
Trong lòng Nhan Đàm có cái gì đó rơi lộp bộp, kìm lòng không đặng lắp bắp: “Dị, dị nhãn sao?!”
“Đúng vậy, nhưng qua một năm đã xảy ra quá nhiều chuyện, sư phụ con đến đây
lôi ta đi cùng, muốn ta đưa dị nhãn nhờ Đông Hoa Thanh Quân xử trí,
nhưng không hiểu sao lại đánh mất luôn, làm hại tiên ông ta bị phạt ba
năm tiên bổng. Sau đến cả bảo bối Cửu Kì ta vô cùng chăm bẵm cũng không
thấy đâu, toàn là việc xui xẻo làm ta uống nước còn nghẹn!”
“Cửu kì không phải vẫn sống tốt…… Sao?” Nhan Đàm chỉ chỉ vào con cá râu cọp đầy sức sống đang quẫy kia.
“Đây? Đây chỉ có thể trách con cá nheo kia, ngay cả một cái vảy của con Cửu
Kì cũng không thấy, năm đó nếu không phải ta thấy con Cửu Kì kia thích ở dưới ao, bỏ bao công chăm bẵm nó, kết quả là……” Nam Cực Tiên Ông vô
cùng đau lòng kể lể ra từng cái một, không nhịn được nhấc chân đạp vào
lưng con cá râu cọp kia một phát, hại nó ngụp hẳn xuống nước,“Kết quả nó đối với ta tốt thế nào chứ, hại ta suốt ngày chăm sóc, ăn uống phục vụ
tận tình, thế mà hình người cũng mãi chẳng thấy đâu, nhìn càng đau
lòng!”
Nhan Đàm nơm nớp lo sợ: “Cửu kì…… là con cá nhỏ mắt đỏ nhìn có vẻ yếu đuối ạ?”
Nam Cực Tiên Ông liếc nàng một cái: “Đúng vậy, tộc nhà nó sớm bị diệt vong, trước kia bảo nó sánh tựa rồng cũng không phải nói quá.” Ông chưa nói
xong, con cá hổ râu cọp lại từ dưới nước ngoi lên, t