
a, ngay cả chính ta cũng không biết
từ khi nào.”
“Giờ ngươi thích ta, nhưng người luôn trò chuyện cùng ngươi lúc mắt ngươi không nhìn thấy, lấy nửa trái tim đổi ánh mắt
của ngươi là Nhan Đàm, không phải là ta, cho tới giờ cũng không phải,
sau này cũng vẫn không phải.” Nàng nghĩ một chút rồi nói tiếp,“Lúc đó
chỉ có mình ta cạnh ngươi, nhưng giờ ngươi đã khỏi rồi, sao có thể giống nhau được. Bây giờ ngươi hối hận chẳng qua là vì những điều ta nói
trước khi nhảy xuống thất thế luân hồi thôi.”
Đường Châu khẽ
cười: “Thì ra nàng cảm thấy như vậy, chẳng lẽ ta sống lâu quá đến tình
cảm của mình cũng không biết hay sao? Khi nàng cười má bên phải sẽ có
một lúm đồng tiền, đôi mắt cong cong, tựa như nụ cười từ đáy lòng nàng.
Nàng và Chỉ Tích, ta sẽ không nhận lầm .”
Địa Nhai vắng vẻ mà trống trải, nơi này rất ít vị tiên lui tới.
Nhan Đàm vừa rẽ vào lối đi, thấy một bóng đen ngay trước mặt, run run lùi lại mấy bước, giọng hơi lạc đi: “Đây, đây là thế nào?”
Đường Châu dừng bước, giọng thản nhiên: “À? Đó là Quỷ Vương, nàng đã gặp rồi mà?”
Nhan Đàm dậm chân tức giận: “Ta biết đây là Quỷ Vương, ta muốn hỏi sao hắn lại ở đây?”
Có vẻ giọng nàng quá lớn, Quỷ Vương đang yên lặng quỳ dưới đất cũng ngẩng
đầu nhìn nàng khó hiểu, ánh mắt vô hồn. Nhan Đàm lại thấy run run, bước
nhanh qua người hắn: Chắc chắn là cố ý, cao cao tự tại dường như mọi
việc chẳng liên quan đến mình, nhưng lại làm cho nàng giận cũng không xả được.
Đi vào phòng sách, Đường Châu đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một hồ nước xanh biếc, giờ vẫn chưa phải là mùa sen nở, lá sen mọc
xen kẽ nhau xanh tươi phơi phới. Nhan Đàm vịn song cửa, muốn thò đầu
nhìn ra phía ngoài, khẽ mỉm cười: “Ta nhớ rõ ràng nơi này không có ao
sen nào mà .”
“Nơi này có sen lâu rồi, nhưng chưa nở hoa bao giờ, không biết năm nay có thể nở hay không?”
Nhan Đàm thở dài, chần chừ một chút cuối cùng vẫn trả lời: “Ta nghĩ là
không. Ứng Uyên, làm thì đã làm rồi, sao lại coi rằng chưa từng xảy ra
được? Việc tuy đã lâu, xảy ra những gì, sao xóa hết cho được…… người
luyện chữ, viết không hay không phải cứ lấy giấy khác viết lại mà đươc.”
Nàng đưa tay khép cửa sổ, che đi cảnh vật bên ngoài, đi đến cạnh bàn học,
cầm lò trầm hương được đục khắc vô cùng tỉ mỉ lên: “Lúc ấy, ta thật có
lòng với Ứng Uyên đế quân, dù đến hoàng tuyền địa phủ, ta vẫn không thể
quên được…… Ta cứ nghĩ, ta sẽ chết dần ở Dạ vong xuyên, bởi vì không thể quên được những chuyện trước kia, dưới đó ta không thể đầu thai chuyển
thế, chỉ có thể hóa thành quỷ thi chốn ấy. Cho tới giờ ta vẫn không quên dược cảm giác ấy, về sau cũng vẫn không quên. Nhưng mà, thế thì đã
sao?”
Nhan Đàm mở nắp lò trầm hương ra, nhẹ nói: “Cho một mẩu trầm hương vào trong, thêm một chút lửa, nó sẽ cháy, chưa thành tro vụn thì vẫn cứ cháy, hết rồi sẽ đốt một mẩu khác. Nhưng trầm hương đã bị
đốt vụn, dù lửa có tốt đến đâu nó cũng không cháy được nữa. Ta giống như mẩu trầm hương này, đã cháy thành vụn rồi, có lửa cũng không cháy được, may mắn vẫn còn vụn tro tàn.”
Lò trầm hương hơi nghiêng xuống, như tro vụn trầm hương vương trên đất, hóa thành hư vô.
Nhan Đàm khẽ mỉm cười nhìn hắn: “Cuối cùng nhận được một chút ấm áp thì đã
sao, cũng đã phải chịu nhưng ngày lạnh giá, cái gì không có được, thà
không biết còn tốt hơn……”
Đường Châu đã đi rồi.
Nhan Đàm chầm chậm trượt xuống tường, cảm giác như đã bị rút hết sức lực.
Thì ra nói ra được những điều nghĩ rằng muốn nói, nhưng lại lưu luyến
đến vậy, có lẽ đã từng như vậy. Từ giờ trở đi, nàng coi như được giải
thoát.
Ánh nắng chiều chiếu vào từ cửa sổ vô cùng chói mắt, chiếu hắt lên tường thành một hình loang lổ rực rỡ, mơ hồ không rõ.
Qua nửa ly trà, tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới gần, sau đó dừng lại.
Người này vẫn luôn đi theo bọn họ mới có thể biết Đường Châu rời đi mà
đến. Nhan Đàm ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt vô cùng thân
thuộc, giống như khuôn mặt trong gương đồng mà nàng thường thấy.
Chỉ Tích hơi quay qua ngắm nghía trong phòng, cúi xuống liếc qua một chút:
“Muội tới tìm một quyển sách .” Nàng đi đến cạnh bàn, thả vật gì đó trên tay xuống, xoay người đi tới giá sách được sắp xếp gọn gàng cạnh đó.
Nhan Đàm đứng lên, thấy nàng đặt vật gì đó trên bàn, là một quyển sổ ghi
chép đã ố vàng, có vẻ nó đang đè lên vật gì nữa. Nàng cầm sổ ghi chép
lên, bên dưới là một mảnh gương tròn tròn xinh xinh, chợt ngẩn ra. Nàng
nhớ Chỉ Tích không thích soi gương lắm, sao lại mang theo nó bên người
chứ?
Nhan Đàm cầm mảnh gương lên, hình ảnh trên mặt kính đột
nhiên thay đổi, là hình ảnh ở dưới phàm trần: Một nữ tử quần áo thô sơ
bận rộn lo việc nhà, đứa con trai bên cạnh không ngừng nghịch ngợm làm
phiền nàng, nông phụ lớn tuổi đứng cạnh một tay chống nạnh vừa mắng vừa
quát nàng. Nữ tử kia vừa hay quay đầu lại, giống như đang đối mặt với
Nhan Đàm, vẻ mặt buồn rầu đau khổ.
“Tỷ cảm thấy thế nào?”
Nhan Đàm sững sờ, vội bỏ gương xuống, quay đầu nhìn lại, Chỉ Tích đang ôm
một quyển điển tích to đùng đứng cách đó không xa, nụ cười mỉa mai:
“Chưởng Đăng tiên tử bây gi