
nh mắt lướt thẳng qua đám thị vệ hoạn quan, đáp xuống
trên mình người phụ nữ áo đỏ phía sau: “Bà đến đây làm gì?”
Ước
chừng là do giọng điệu của hắn quá không khách sáo, toán thị vệ kia ngay tức khắc tuốt đao khỏi vỏ, hoạn quan nọ giậm chân hét lên the thé: “Láo xược! Ngươi chán sống rồi ư, dám vô lễ với Giáng Phi nương nương? Người đâu, lập tức trói lấy lôi ra ngoài!”
Giáng Phi gót sen khẽ đảo,
chậm rãi bước tới cửa phòng, mỉm cười lên tiếng: “Ta nghe Tuyên Ly kể
các người đã đến Nam Đô, nhớ ra có chuyện muốn nói với ngươi nên mới
sang đây một chuyến.” Bà ngoảnh đầu nhìn đám tùy tùng sau lưng, nhẹ
nhàng cất giọng: “Các ngươi lui ra cả đi, ta có việc muốn nói riêng với
họ.”
Nhan Đàm tức khắc dỏng tai chăm chú lắng nghe: Vị Giáng Phi
này là người Duệ Đế yêu nhất, năm đó dị nhãn trong tay Dư Mặc đã đánh
rơi vào tay bà, nội tình nảy sinh không ít ân oán tình thù, các điều rối ren bên trong xem ra cũng hết sức đặc sắc.
Chợt Dư Mặc chầm chậm ngoái đầu sang, thấp giọng bảo: “Nhan Đàm, Đường huynh, ta cũng có vài
lời muốn nói riêng với vị phu nhân này.”
Cảm giác thất vọng của
Nhan Đàm phải gọi là không lời tả xiết, nhưng sơn chủ đã lên tiếng, nàng cũng không thể không nghe, chỉ còn nước lề mà lề mề khép cửa lại đi ra
ngoài.
Những ngọn hoa đăng
chầm chậm rời bờ, bị sóng nước từng chút một đánh ra xa. Cả sông phủ
khắp ánh đèn, mảng tỏ mảng khuất, hoa lệ vô cùng.
Nhan Đàm thực
ra rất muốn biết hai người cách bọn họ một bức tường kia rốt cuộc đang
nói chuyện gì, thế nhưng so với bộ dạng của hoạn quan sốt ruột đi vòng
quanh trong phòng, vừa đi vừa tự nói chuyện một mình “Phải làm sao đây?
Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, về lễ không hợp khoan hãy nhắc đến, vạn
nhất, vạn nhất tên kia có ý đồ xằng bậy, thế, thế thì…”, nàng kì thực là quá có phong độ.
Nàng chậm rãi hớp một ngụm trà: “Công công, ông cứ yên tâm đi, công tử nhà ta trước giờ không có sở thích nài hoa ép liễu.”
“Ngươi thì biết cái gì? Các ngươi vừa nãy lại ở trong phòng làm ra chuyện tốt gì rồi?”
“Nếu như bọn ta mới nãy thực sự đã làm ra chuyện tốt gì, thế thì công tử nhà ta lại càng không có tinh thần thể lực nài hoa ép liễu nữa…”
“Ngươi ngươi ngươi… ngươi cái…”
Mắt thấy hoạn quan nọ lại sắp sửa hét lên “Người đâu lập tức trói lấy lôi
ra ngoài”, Đường Châu bèn chìa tay kéo nàng dậy: “Xem ra bọn họ còn có
nhiều chuyện cần nói, chi bằng chúng ta ra ngoài đi dạo một lát?”
Nhan Đàm để mặc cho hắn lôi đi, một lúc sau mới cất giọng khe khẽ: “Liễu công tử chắc sẽ không trở về nữa đâu nhỉ?”
Đường Châu thoáng ngẩn người, đoạn mỉm cười đáp: “Ngươi chẳng phải nói Tử hư
Đế quân của Cửu Trùng Thiên lợi hại lắm sao, huynh ấy sẽ trở về thôi.”
“Kế Đô Tinh quân nhất định cũng là dùng cách này lẻn vào Minh Cung, nhưng
khi ta cầm ngọc bội của y trên tay, có thể cảm nhận được y đã hồn phi
phách tán, tiên nguyên tan nát, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Đường Châu dừng bước, vươn tay ấn lên vai nàng, thấp giọng bảo: “Ta không
biết Kế Đô Tinh quân là người thế nào, nhưng cái Liễu huynh theo đuổi là một thứ rất thuần khiết, huynh ấy từ đầu muốn vào Minh Cung không phải
vì muốn quân lâm lục giới, mà là vì những bí mật, những thuật pháp sớm
đã thất truyền bên trong.”
Nhan Đàm gật gật đầu.
Bẵng đi một lúc, Đường Châu khẽ lên tiếng hỏi: “Ngươi quan tâm Liễu huynh như vậy, là vì thích huynh ấy sao?”
Nhan Đàm nghĩ cũng không cần nghĩ đáp: “Đời nào lại như vậy, ta tôn kính
Liễu công tử cũng như tôn kính sư tôn mình vậy, Liễu công tử so với sư
phụ ta còn thân thiết hơn nữa. Càng huống hồ chi tuy trước đây chưa từng tiếp xúc, nhưng ta sớm đã nghe bảo Tử hư Đế quân là vị tiên quân không
động phàm tình, ta còn lâu mới tự mình chuốc khổ vào thân.”
Hai
người đi xuống cầu thang khách điếm, bắt gặp tiểu nhị đang đi ngược
chiều. Tiểu nhị kia nhìn họ cười bảo: “Hai vị ra ngoài đó ư? Hôm nay là
lễ Phật Đản, không có giờ giới nghiêm. Muộn chút còn có pháo hoa, thả
đèn, hội miếu, hai vị chi bằng đi khắp nơi vui chơi cho thỏa thích?”
Nhan Đàm lông tơ dựng ngược: “Lễ Phật Đản…?”
Xem ra hôm nay quả nhiên không hợp xuất hành, việc gì cũng không thuận lợi.
Đường Châu lại có hứng thú: “Lễ Phật Đản cũng không sao, dù gì ngươi cũng xem như có chút tu vi, cũng chẳng bị làm sao được.”
Nhan Đàm vẫn là không tẹo hứng thú, những lúc thế này quả nhiên lộ rõ cách
biệt tuổi tác giữa hai người họ. Nàng nếu như cùng Đường Châu tay nắm
tay dạo chơi hội miếu, vậy còn không phải thành bà cố nội dắt cháu trai
ra ngoài chơi? Cho dù đổi lại là Dư Mặc đi nữa, đại khái cũng có vai vế
cô cháu.
Nàng nói ra ý nghĩ này cho Đường Châu nghe, kết quả
Đường thiên sư mặt lạnh như tiền rút ra một lá bùa: “Đây là cấm chế ba
bước, xem ra ngươi đang rất muốn dùng.”
Nhan Đàm lập tức thấy gió rẽ thuyền, miệng thành khẩn đáp: “Đâu có đâu có, thực ra muội thích bám theo sư huynh một bước không rời hơn, ba bước không khỏi có phần không
được thân thiết cho lắm.”
Thế là Đường Châu hài lòng cất lá bùa lại vào người.
Một tiếng động đinh tai vang lên, giữa màn đêm mịt mùng đột nh