
y tay nàng, miệng nhoẻn cười bảo: “Nhan cô
nương, đã lâu không gặp, gần hai mươi năm rồi nhỉ?” Nhan Đàm vừa chạm
vào tay bà thì đã lập tức phát hiện yêu khí trên người đối phương đã
hoàn toàn mất hẳn, không chỉ yêu khí, mà cả tu vi cũng chẳng còn sót lại chút nào, hoàn toàn, triệt để, biến thành một phàm nhân. Nàng phân vân
nghĩ không biết có nên hỏi xem bà và Dư Mặc đã ở bên trong nói những gì
không, nhưng còn chưa kịp mở mồm thì đã thấy Dư Mặc từ trong phòng bước
ra, tựa người bên cửa dùng một ánh mắt điềm nhiên nhìn họ. Nhan Đàm giật bắn, vọt miệng nói bừa: “Nương nương bà già đi nhiều thật đó…”
Vài tiếng tuốt đao rút kiếm vang lên, sau lưng sát khí đằng đằng.
Giáng Phi ngược lại không hề tức giận, mỉm cười khẽ đáp: “Đương nhiên phải
già đi rồi, ta đã không còn như trước đây nữa, nói vậy cô nương hiểu
chứ?” Nhan Đàm gật đầu lia lịa, việc này từ đầu nàng đã đoán ra. Chiếu
theo lẽ thường, trong vòng bán kính trăm dặm chỉ cần có đồng tộc của
mình thì nàng tức khắc sẽ cảm giác được. Mà nàng lại biết Duệ Đế và một
vị hoa tinh cô nương ở bên nhau, không lý nào vào đến hoàng cung cũng
không cảm nhận được chút yêu khí, vậy chỉ có một nguyên nhân duy nhất,
đó là vị hoa tinh cô nương kia, cũng chính là Giáng Phi yêu dấu của Duệ
Đế đã không phải người đồng đạo nữa.
“Ta đến tìm Dư công tử thực ra là…”
Nhan Đàm tức khắc dỏng tai chăm chú lắng nghe, nhưng sắc mặt vẫn giữ nguyên không đổi.
Dư Mặc đang tựa người bên cửa chợt khẽ đằng hắng một tiếng.
Giáng Phi dừng lại, mỉm cười đưa mắt nhìn Dư Mặc, đoạn buông bàn tay đang nắm lấy tay Nhan Đàm: “Thực ra cũng chẳng phải chuyện to tát gì.” Trong
tích tắc ngắn ngủi, nỗi thất vọng của Nhan Đàm phải gọi là không thể
dùng ngôn từ hình dung. Cho dù là ai rơi vào hoàn cảnh đang hồi hộp ngóc mỏ chờ nghe mà đối phương lại ngưng bặt không chịu nói tiếp, cũng sẽ
thất vọng như nàng vậy thôi.
Giáng Phi lúc đi lướt qua người nàng đã vội vàng để lại một câu: “Dư Mặc hắn rất quan tâm cô nương.” Nhan
Đàm đương nhiên biết hắn rất quan tâm mình, nếu không sau khi nàng bị
Đường Châu thu vào pháp khí cũng sẽ không vượt ngàn dặm xa xôi đến tìm
nàng.
Sau khi Giáng Phi rời khỏi, Đường Châu và bọn họ cũng đường ai nấy đi, hắn một mình về lại Tương Đô, còn họ dĩ nhiên trở về Da Lan
sơn cảnh.
Trước lúc từ biệt, Dư Mặc bắt cái vào tay Đường Châu,
bình đạm cất lời: “Đây là cấm chế đặt tại cửa vào Da Lan sơn cảnh, huynh dựa vào đây có thể tìm thấy bọn ta.”
Nhan Đàm đứng gần, thậm chí có thể ngửi thấy một mùi da thịt cháy khét.
Nhớ dạo đầu khi vừa mới đến Da Lan sơn cảnh, nàng thà tự mình mò cả ngày
trời phá giải huyễn thuật bày ở lối vào cũng kiên quyết không muốn bị
cháy sém một miếng da, cái này nội nghĩ tới thôi cũng thấy đau rồi.
Đường Châu nhìn nhìn cấm chế trên lòng bàn tay, khẽ gật đầu bảo: “Đợi qua một lúc, ta nhất định sẽ đến cửa viếng thăm.”
Vậy là từ lúc lên thuyền đến tận bây giờ, Nhan Đàm vẫn cứ mải nghĩ, hiếu kì không phải là một cái tội, nàng nên làm cách nào dò la bóng gió mà
không lộ liễu căn nguyên quá trình kết quả của sự việc đây?
Dư Mặc trước nay luôn thâm trầm nho nhã lại rất ít khi bộc lộ cảm xúc, trừ lúc hắn trút giận truy sát ai.
Nhan Đàm cảm thấy muốn hỏi đầu đuôi ngọn ngành sự việc, dĩ nhiên cũng phải
hỏi sao cho khéo, chỉ đả động đến lề mép vấn đề, càng hàm ẩn càng tốt.
Dù sao đó cũng là chuyện riêng của người ta, nếu hỏi rồi lại bị kê tủ
đứng cho một câu “Chuyện của ta mắc mớ gì ngươi”, vậy thì sẽ rất khó xử.
Nhan Đàm suy tới nghĩ lui, chầm chậm vén rèm chui khỏi khoang thuyền. Dư Mặc đứng ở đầu thuyền, hai tay bắt chéo sau lưng, ánh trăng bàng bạc dát
thành một dải lung linh trên tay áo, càng làm bật lên dáng vẻ rất mực
tuấn nhã. Hắn nghe thấy động tĩnh phía sau khẽ ngoái đầu lại, Nhan Đàm
nhìn thấy trên tay hắn là một hạt châu long lanh đen nhánh.
Nhan
Đàm thốt nhiên vỡ lẽ, hóa ra Giáng Phi là đến để trả dị nhãn. Nàng sớm
đã được nghe nói, dị nhãn là thiên địa chí bảo, kết tụ linh khí của tinh hoa đất trời, nếu để lọt vào tay yêu bọn họ, cho dù không có duyên phận với viên dị nhãn này, nội chỉ hấp thu cát khí bên trong không thôi, đối với tu vi cũng đã có lợi ích lớn.
Dư Mặc đưa mắt nhìn nàng, lại
liếc qua viên dị nhãn trên tay, bất chợt chìa tay sang bảo: “Ngươi nếu
như thích, thì tặng nó cho ngươi vậy.”
Nhan Đàm mặt thộn cả ra,
nàng nghe nói ban đầu chính vì viên dị nhãn này mà Dư Mặc còn bị đánh
trở lại nguyên hình. Giờ đã lấy được dị nhãn trở về, có thể nói là không dễ dàng gì, thế mà hắn lại muốn đem tặng nàng?
“Món bảo vật quý
giá như vậy, dù có cho ta cũng chỉ lãng phí, ngươi cũng biết rồi đó, ta
lười thế này ngày thường cũng chả tu luyện gì mấy, ngươi vẫn là giữ lại
dùng thì hơn.”
Dư Mặc cười khẩy một tiếng khẽ không nghe thấy tăm hơi: “Nếu đã vô dụng, thế còn giữ lại làm gì?” Lời vừa nói dứt, hắn
tiện tay quẳng phắt viên dị nhãn đang cầm, dị nhãn vẽ một đường vòng
cung giữa không trung, bõm cái rơi vào nước sông, chầm chậm chìm xuống
đáy.
Nhan Đàm nhìn hắn sững sờ, lắp ba lắp bắp: “Món, món vật quý