
đã nghĩ rõ ràng
thông suốt, mình không giống như Đường Châu biết dùng nội lực truyền âm, chỉ có thể vất vả một chút xáp lại gần bên tai hắn mà nói. Kết quả mới
nói được có câu này, hắn đã một phát thô bạo đẩy văng nàng.
Nhan Đàm thậm chí còn không kịp vùng vẫy, cả người đã rớt thẳng xuống xà nhà.
Cũng may là nàng phản ứng cực nhanh, lúc tiếp đất đã trụ vững thân người,
đáp xuống ngay trước chiếc bàn, vừa khéo mặt đối mặt với Duệ Đế bấy giờ
nghe thấy tiếng động ngẩng đầu nhìn lên.
Nhan Đàm không một mảy
may nhúc nhích, giữ nguyên tư thế khuỵu gối trước bàn, cúi đầu thưa:
“Hoàng thượng vạn tuế.” Thực ra nàng trước giờ vẫn cho rằng trên đời này có thể thiên thu vạn tuế, trừ con rùa ra thì chỉ có tiên quân trên
thiên đình.
Nàng chỉ nghe thấy vài tiếng hít hà sau lưng, một đội thị vệ bao vây bên ngoài thư phòng, kẻ vác cung đồng loạt giương cung,
đao kiếm đều tuốt khỏi vỏ, chỉ đợi hoàng đế hạ lệnh một tiếng là sẽ xông vào băm nàng thành một vũng thịt bầy nhầy.
Duệ Đế khép bản tấu
chương trên tay lại, tay khẽ chống cằm, đoạn đứng dậy bảo: “Bình thân.”
Ông nhìn ra ngoài, ra lệnh: “Lui xuống cả đi.”
Nhan Đàm tức thì cảm thấy hai câu nói này của ông thoát ra khỏi miệng cực kì có cung cách phong độ.
Tốp thị vệ bên ngoài lập tức lui sạch không còn một mống.
Nhan Đàm nhìn thấy vạt áo vàng rực chậm rãi bước tới ngay trước mặt mình,
bấy giờ nàng mới đứng thẳng dậy, nhưng vẫn giữ đầu cúi thấp. Trong lòng
nàng rất rõ ràng, xông vào hoàng cung kinh động thánh giá đã là tội chém đầu, còn không biết điều ngoan ngoãn, có bị lăng trì đi nữa cũng là tự
mình chuốc lấy. Huống hồ đa số mọi người đối với người lễ nghĩa chu
toàn, thái độ nhã nhặn đều sẽ nảy sinh chút ít cảm tình, chả ai lại đi
ưa kẻ ăn nói xấc xược lại lúc nào cũng chống đối mình.
Ai ngờ Duệ Đế trầm ngâm chốc lát, đoạn hỏi một câu khiến nàng há họng cứng lưỡi: “Ngươi là yêu?”
Nhan Đàm từ khóe mắt liếc thấy người hoạn quan đứng đầu kia từ đầu tới chân
đều bắt đầu run lẩy bẩy, thật không biết nên mạnh miệng chối phăng hay
là thẳng thắn thừa nhận sự thật này.
Duệ Đế phẩy tay cái, trầm
giọng bảo: “Các ngươi ra ngoài cả đi.” Hoàng để đã phát lệnh, mấy hoạn
quan cung nữ kia chỉ còn nước mặt mày trắng bệch, hai chân run rẩy lui
sạch ra ngoài, khẽ khàng khép cửa phòng lại.
Nhan Đàm có chút
không hiểu, tại sao phàm nhân vừa nghe tới yêu quái, không hãi đến tay
chân bủn rủn thì là vác máu chó nước bùa xông tới đòi đánh đòi giết,
nhưng lúc nhìn thấy tiên quân tiên tử trên thiên đình thì lại hoàn toàn
không như vậy. Thực ra nàng cảm thấy yêu và thần tiên cũng có khác là
bao đâu.
Duệ Đế tựa người bên bàn, cười bảo: “Giáng Phi của trẫm, thực ra cũng là yêu, khi đấy ngẫm qua, hẳn ngươi cũng giống như nàng.
Nay đã hai mươi năm trôi qua, dung mạo của ngươi lại một chút cũng không đổi, quả đúng là vậy.”
Nhan Đàm lắp ba lắp bắp: “Hoàng thượng, ta thì quả thực là yêu, nhưng còn Giáng Phi của người chỉ e không phải.”
Nàng nhớ vị hoa tinh cô nương xinh đẹp kia và mình quả là đồng đạo, nhưng
lần này vào hoàng cung lại không hề phát hiện có yêu khí, tuy nàng không rõ đã xảy ra biến cố gì, nhưng có những chuyện tuyệt đối không thể thừa nhận, đặc biệt là loại việc làm chia uyên rẽ thúy, ly gián nội bộ này,
làm rồi nhất định sẽ bị trời đánh thánh đâm.
“Ta cũng biết Giáng
Phi nàng hiện giờ đã không phải nữa, cũng chỉ là thuận miệng hỏi vậy
thôi.” Ông chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, “Ngươi còn có bạn đồng hành?”
Nhan Đàm rầu thúi ruột ừm tiếng.
Đường Châu từ trên xà nhà nhẹ nhàng đáp xuống, phong thái rất mực ung dung,
đoạn nhấc gấu áo, quỳ một chân xuống: “Tham kiến hoàng thượng. Kinh động ngự giá, thực đã mạo phạm thiên nhan, xin hoàng thượng trách tội.”
Nhan Đàm vò chặt nắm tay, rất muốn tung sang một cú hỏi thăm thân thể. Vốn
dĩ đang yên đang lành, nếu không tại hắn thình lình một phát đẩy văng
nàng xuống thì căn bản sẽ không có ai phát hiện.
Duệ Đế giơ tay ra hiệu, ôn tồn lên tiếng: “Bình thân.”
“Hoàng thượng, thực ra chúng ta lần này đến, là có việc muốn hỏi xin người.”
Nhan Đàm thấy phản ứng của ông không giống như đang giận dữ, bèn cúi đầu khẽ nói, “Nghe bảo gần đây có vị quan địa phương miền Bắc tiến cống vào cung một đợt cống phẩm, bên trong có một món vật là một trong thượng cổ tứ thần khí…”
“Thế nên, hai người vào cung vốn là muốn tìm món thần khí này?”
Nhan Đàm thầm nghĩ, quả không hổ là hoàng đế, lời ra khỏi miệng cứ là ưu nhã, dùng “tìm” chứ không phải “chôm”.
Ông đến cả do dự cũng không, mở miệng liền đồng ý ngay: “Trẫm bây giờ sẽ
cho người tìm đợt cống phẩm đấy từ nhà kho mang về đây, hai người cứ
chọn mà xem.”
Nhan Đàm lại nghĩ, quả không hổ là hoàng đế, nói
chuyện cũng thẳng thừng quyết đoán tới vậy, nhất ngôn cửu đỉnh, nói một
không hai. Nàng lập tức chớp thời cơ tán tụng: “Ta mấy năm nay luôn nghe kể bách tính khen ngợi hoàng thượng người trị quốc anh minh, một lòng
vì việc nước nhọc công thế nào, hôm nay tận mắt chứng kiến mới hay những lời nói kia quả chẳng sai.”
Duệ Đế vừa lúc đặt chân tới cửa thư
phòng, mở cử