
u gắng sức nghĩ ngợi hồi lâu, lí nhí trả lời: “Có lẽ… cũng không được.”
Nhan Đàm thấy bộ dạng chán nản của Nam Chiêu, bèn nhẹ nhàng vỗ vai cậu, hai
người bọn họ chiều cao ngang ngửa, vỗ vào rất chi là thuận tay: “Nếu đệ
một chút cũng không nhớ ra cũng tốt, như vậy kẻ đó sẽ không có nghi ngại gì, nếu không hắn sẽ ra tay lần nữa.”
Nam Chiêu cúi gằm mặt, máu ấm dồn lên đôi má gầy gò: “Thật ra lúc đệ còn nhỏ rất có thiên tư luyện công phu, về sau đổ một trận bệnh, thân thể cũng ngày một yếu dần,
không biết tại sao những chiêu kiếm trước đây chỉ xem qua một lần là
biết lại luyện đến mấy chục mấy trăm lần cũng không học được… Đệ biết
bản thân rất vô dụng, đến cả Thủy Hạnh cũng không bằng…”
Chợt Nhan Đàm lên tiếng hỏi: “Đệ năm nay bao nhiêu tuổi?”
Nam Chiêu thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, đoạn ngượng ngùng đáp: “Qua thêm mười mấy ngày nữa là tròn mười sáu.”
Nhan Đàm tươi cười ôm lấy vai cậu, âm giọng dịu dàng: “Dựa vào tuổi tác của
ta làm bà cố nội của đệ cũng còn dư chán. Đệ có chuyện gì không vui cứ
nói ta nghe thử xem, nói không chừng sau khi kể ra rồi sẽ cảm thấy đỡ
hơn nhiều đó.”
Nam Chiêu nhoáng cái mặt đã đỏ lựng đến tận mang
tai, lắp ba lắp bắp: “Nhan, Nhan cô nương, người khác đều thích nói mình ít đi mấy tuổi, nhìn tỉ đến một nửa tuổi của mẹ đệ cũng không tới, việc gì phải làm tới bà cố nội của đệ?”
Nhan Đàm vô cùng ức chế, hiếm được lúc nàng thấu hiểu lòng người như vậy mà đối phương lại chê nàng
không có đầu bạc da nhàu, mặt đầy nếp nhăn.
Bên ngoài một khoảng mây trôi lững lờ, vậy nên chùa có tên gọi Phù Vân.
Tộc trưởng của tộc hoa tinh bọn họ từng giáo huấn các tộc nhân của mình,
rằng thân làm yêu bọn họ, trên đời có ba thứ nhất định phải tránh xa:
pháp khí, chùa miếu, tỏa yêu tháp.
Nhan Đàm đến giờ phút này đã
được mở rộng tầm mắt tới cái thứ hai, riêng tỏa yêu tháp thì đã sớm sập
từ thời thượng cổ, có muốn thấy cũng không thấy được nữa. Nàng trông trẻ được năm sáu ngày, từ câu cá tới hái dâu tằm thậm chí là kể chuyện đều
đã làm qua tất tần tật với tụi nhóc Thủy Hạnh, vậy mà phía Liễu Duy
Dương vẫn chưa có tiến triển gì.
Tên hung thủ kia có thể làm cho mọi việc chẳng chút sơ hở như áo trời không lộ đường khâu (1), là một nhân tài.
Có lần Thủy Hạnh kể với Nhan Đàm, từ sau khi Nam Chiêu bị thương thì đêm
thường nằm mơ thấy ác mộng, cha cô bé đã tìm đại phu đến kê đơn bốc
thuốc nhưng vẫn chả có tác dụng gì. Nhan Đàm bèn bảo, thay vì uống thuốc chi bằng đốt ít trầm hương giúp dễ ngủ, cây bạch mộc hương là nguyên
liệu tốt nhất để chế tạo loại trầm hương này. Tiếc là loài bạch mộc
hương chỉ ở Phù Vân tự trên đỉnh Bách Trượng nằm phía tây bắc thôn trang mới có, thế là Thủy Hạnh bèn sống chết kéo theo nàng làm một chuyến đến ngôi chùa.
Lúc dùng cơm tối, Nhan Đàm kể chuyện ngày mai phải
lên đường cùng đám nhóc Thủy Hạnh đến Phù Vân tự. Liễu Duy Dương tay cầm đũa, một chữ không lọt kẽ răng nhai kĩ nuốt chậm, không bảo được mà
cũng chẳng bảo không được. Nhan Đàm cũng chẳng dám khẳng định hắn rốt
cuộc có nghe thấy hay không, dù sao cuối cùng cũng xem việc hắn không có phản ứng như ngầm tán thành.
Dư Mặc rút thanh dao găm trong tay
áo ra đẩy tới trước mặt nàng, miệng mỉm cười bảo: “Thanh dao găm này ta
đã dùng thuật pháp gia cố sức mạnh, ngươi mang theo bên mình, tóm lại là phải cẩn thận mọi bề.”
Nhan Đàm sờ sờ cán dao, lại cầm lên nhìn
nhìn, thanh dao găm này nàng cũng không phải lần đầu tiên dùng, cảm thấy rất thuận tay. Nhưng nàng chỉ đi kiếm có miếng bạch mộc hương mà đem
theo con dao tốt thế này, cuối cùng chỉ dùng xẻo gỗ, không phải phung
phí tài nguyên trầm trọng hay sao?
Đường Châu gác đũa, chậm rãi hỏi nàng: “Các người lên núi Bách Trượng, hẳn trong một ngày sẽ về đến nơi?”
“Nghe Thủy Hạnh nói sẽ tá túc lại trong Phù Vân tự một đêm, sáng sớm ngày mốt quay về.”
“Nếu các người có gặp phải nguy hiểm gì ứng phó không xuể, qua khỏi khoảng
thời gian đó chúng ta ắt biết, ngươi chỉ cần nghĩ cách cầm cự lâu một
chút.”
Nhan Đàm giận dữ: “Đường Châu, ngươi vầy là ý gì hả? Chẳng qua chỉ là đi gọt miếng gỗ mà ngươi cũng trù ẻo ta!”
Đường Châu không mấy để tâm mở miệng: “Chẳng qua cảm thấy bản lĩnh dây vào thị phi của ngươi rất cao minh.”
“Ngươi ngươi ngươi…” Nhan Đàm hít vào rồi lại thở ra, vậy mà vẫn không chút sức lực độp lại hắn.
“Sự thật trăm phần trăm.” Dư Mặc nhấc khăn tay lên chùi mép, nhạt giọng bình phẩm một câu.
Nhan Đàm vì câu nói này rầu rĩ hết cả một đêm. Hôm sau trời còn chưa tỏ thì
Thủy Hạnh đã lôi xềnh xệch Nam Chiêu với cặp mắt buồn ngủ mơ màng đến
đập cửa phòng nàng muốn rung trời. Nàng vừa nhìn thấy trường kiếm của
Thủy Hạnh và Nam Chiêu thì đã hoàn toàn câm lặng. Hai người bọn họ vác
theo binh khí nặng như vầy đi leo núi Bách Trượng, đường núi cheo leo
một chút thì còn làm sao mà đi được nữa? Mà khoan hẵng nói tới chuyện
này đi, cho dù bọn họ mang theo binh khí, nếu có thực sự gặp phải dã thú hung đồ gì đó, thì trừ để lòe cho có ra cũng chẳng còn lợi ích nào hết.
Sự thật quả đúng không ngoài dự liệu của nàng, mới đi chưa được đến lưng
chừng