Old school Swatch Watches
Trầm Vụn Hương Phai

Trầm Vụn Hương Phai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327222

Bình chọn: 10.00/10/722 lượt.

, hắn không hề có cảm giác đói. Cảm thấy kì quặc, hắn bèn lên tiếng hỏi những người còn lại. Nhan Đàm nhún vai, vẻ mặt

hiện rõ hai chữ hiển nhiên: “Nếu chúng ta đang ở trong ý thức của Chử

Mặc thì dĩ nhiên sẽ không thấy đói, thần khí làm sao biết đói cho được?

Ta đoán tuy chúng ta đã đi hơn nửa ngày đường nhưng thực tế bên ngoài

chỉ mới hơn nửa canh giờ là nhiều. Mới qua có tí xíu thời gian, chưa đói bụng lại càng phải rồi.”

Đường Châu thoáng ngẫm nghĩ, lại bảo: “Nói như ngươi thì tất cả những gì nhìn thấy ở đây đều không phải thật?”

Nhan Đàm dùng cây kế cời cời lửa, xoay đầu sang bên nghĩ ngợi một lúc: “Dùng cách nói dễ hiểu hơn chút thì, mọi thứ ở đây đều là thật hết, chỉ có

điều đã là dáng vẻ từ hồi xưa lắc xưa lơ. Hoang mạc, những cây kế và đá

mà chúng ta thấy đều là những sự vật của rất lâu về trước. Vậy nhưng nếu không may bị mắc kẹt chết lại ở đây thì cũng có thể coi như bản thân đã chết luôn rồi.”

“Chỉ cần bảo toàn được tính mạng thì tự khắc sẽ ra được bên ngoài.” Thần Tiêu cung chủ thờ ơ lên tiếng.

Nhan Đàm khẽ buông một tiếng thở dài, lẩm ba lẩm bẩm: “Đây đều là do ai hại

mà ra…” Nàng biết chặng đường phía trước còn nhiều nguy nan, tinh thần

phải được nghỉ ngơi đầy đủ mới có thể ứng phó, bèn chầm chậm ngả người

ra sau tựa vào tảng đá, định tìm một tư thế nằm dễ chịu một chút. Nhưng

cục đá này góc cạnh lởm chởm, cấn vào người khiến nàng rất chi là khó

chịu. Chợt nghe Dư Mặc khẽ gọi: “Nhan Đàm.”

Nàng ngoảnh đầu sang, thấy Dư Mặc đang đặt tay lên gối, miệng nhoẻn cười bảo: “Qua đây với ta.”

Nàng ngay tắp lự hí ha hí hửng bổ nhào qua đó, nằm xuống kê đầu lên chân Dư

Mặc. Hắn khẽ nhích người, để nàng gối đầu được thoải mái hơn. Nhan Đàm

đột nhiên nhớ đến trước đó khi bị Côn Luân thần thụ khống chế, hắn đã

quay sang mỉm cười với nàng, cứ như phản chiếu ý niệm trong lòng mà bấy

lâu nàng đã không còn dám đối mặt. Nàng vừa nghĩ ngợi vừa theo tiềm thức ngẩng đầu nhìn lên, bất chợt phì cười: “Dư Mặc, ngươi đỏ mặt rồi kìa…”

“Ta không có.”

“Nhưng mà ta nhìn thấy rồi nè,” Nhan Đàm cảm thấy rất có hứng thú, không nhịn

được giơ tay lên chạm vào mặt hắn, “chỗ này, còn chỗ kia nữa…”

“Đã nói không có rồi mà, đừng quậy nữa, mau ngủ đi!”

Nàng còn đang định thừa thắng xông lên thì trước mắt chợt hoa cái, vừa lúc

một ánh kiếm vụt lóe qua, chói lòa khiến nàng vô cùng khó chịu, bèn xoay đầu tìm hiểu xem rốt cuộc ai là đầu sỏ tội ác. Chỉ thấy Đường Châu đã

rút bội kiếm khỏi vỏ, đang đưa thanh kiếm ra trước ánh lửa lau chùi, từ

những đường vân lồi lõm trên tay cầm đến lưỡi kiếm đều tỏa ra luồng sáng xanh dày đặc, thực đúng là kiếm quang tựa thu thủy.

Đây là một

thanh kiếm tốt thiên cổ khó tìm, con xem, sát khí ẩn hàm chứ không lộ

liễu, ánh kiếm sáng sạch như nước, hảo kiếm hiếm gặp, hảo kiếm.

Sư phụ Đường Châu lúc tặng hắn thanh kiếm này đã nói một câu như vậy.

Nhan Đàm bị ánh kiếm trên tay hắn rọi đến hoa mắt, sát khí đằng đằng chống

nửa bên người chồm dậy, chợt trước mắt tối sầm lại, Dư Mặc giơ tay che

hai mắt nàng, thấp giọng nói bên tai nàng: “Ngủ đi, ngày mai còn phải

lên đường.”

Những ngón tay của hắn mang theo cảm giác man mát dễ

chịu, Nhan Đàm tâm trạng bình ổn trở lại, tựa lên chân hắn từ từ nhắm

mắt. Không đến nửa ly trà thì nàng đã bắt đầu ý thức mơ hồ, chỉ loáng

thoáng nghe thấy giọng nói trầm thấp êm tai của Dư Mặc: “… không nhận

thấy sao, từ khi vào đến Ma Tướng thì rất dễ dàng trở nên cáu giận, cả

tính khí của Nhan Đàm cũng xấu đi rất nhiều…”

Nhan Đàm dần dần

chìm vào cõi mộng, sau tầng tầng lớp lớp sương trắng trong mộng là một

bóng dáng cao gầy thanh nhã, phảng phất có thể thấy được người này đang

vận một thân thanh sam, ống tay ngoại bào lất phất khẽ lay. Người này

tay cầm một thanh chủy thủ, rạch một miệng thương dài trên tay mình,

những giọt máu trượt qua cổ tay y nhỏ giọt rơi xuống, mỗi một giọt đều

hóa thành một con huyết điêu sải đập đôi cánh đỏ thẫm màu máu giữa nền

trời xanh, rồi bất thình lình hướng về phía nàng xông thẳng tới!

Nhan Đàm chợt bừng tỉnh giấc, thấy Dư Mặc đang cúi đầu nhìn mình, đôi đồng

tử thâm trầm đen láy. Đoạn hắn đột ngột lên tiếng: “Vừa nãy ngươi cũng

đã nghe thấy?”

“Nghe thấy cái gì?” Nhan Đàm tức thì lạnh cả sống

lưng, quét mắt nhìn sang bên cạnh, thấy cả Đường Châu và Thần Tiêu cung

chủ đều đang thức, mà đặc biệt là Thần Tiêu cung chủ, không rõ tại sao

thần tình có nét cổ quái.

“Vừa nãy chúng ta đều nghe thấy một

giọng nói mơ hồ đang nói chuyện bên tai mình, nhưng nơi này ngoài tiếng

gió ra thì không còn âm thanh nào khác.” Dư Mặc giọng điệu bình đạm.

Thần Tiêu cung chủ chậm rãi cất lời: “Thượng cổ thần khí có tổng cộng bốn

món, Thất Diệu, Chử Mặc, Địa Chỉ, Lí Trần.” Cứ liệt kê một món thần khí

thì hắn lại viết xuống đất một cái tên, “Bốn món thần khí này là do Bàn

Cổ lúc khai thiên lập địa để lại, về sau thuộc sở hữu của Cửu Thần Đế

quân trên thiên đình, thế nhưng trong trận tiên ma đại chiến đã toàn bộ

bị thất lạc. Đây là một cách giải thích, nhưng ta cảm thấy nội dung nhất định có chỗ nào đấy không đúng.”