
ó chỉ có thể ngã
nhào ra đất lăn hết mấy vòng, sau đó mang theo ngọn lửa dữ dội và từng
vòng khói đen cuồn cuộn nảy bật ra xa. Từ xa nhìn tới, trông nó cứ như
một quả cầu lửa khổng lồ.
Nhan Đàm gắng sức dập tắt những đốm lửa trên người mình, cảm thấy một cơn thịnh nộ đang cháy bừng bừng từ đầu
xuống chân, phẫn quá hóa liều, nàng chỉ thẳng vào Thần Tiêu cung chủ dữ
dằn quát: “Ta với ngươi bộ có thù truyền kiếp hả?! Ngươi rõ ràng là cố
ý, năm lần bảy lượt cố tình kiếm chuyện với ta!”
Thần Tiêu cung
chủ phủi phủi khói bụi bám trên tay áo màu trắng đơn điệu, không mấy để
tâm liếc mắt nhìn nàng: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”
Nhan Đàm tức
đến phát run, chỉ muốn bổ nhào tới bóp chết hắn, nhưng đã lập tức bị Dư
Mặc ôm ghì lấy từ phía sau. Hắn vội giơ tay che mắt nàng lại, nhẹ nhàng
khuyên giải: “Ngươi có nhào tới cũng chẳng thể giết được hắn, vẫn là an
phận một chút thì hơn.” Nhan Đàm vừa nghe lời liền ngoan ngoãn để yên
cho hắn ôm lấy: “Chúa công…”
Dư Mặc chậm rãi buông tay, miệng mỉm cười bảo: “Bớt giận chút đi, dù gì thì hắn cũng đã cứu mạng chúng ta.”
Đoạn lại nhìn sang Thần Tiêu cung chủ nhạt giọng cất lời: “Tuy ta cũng
không rõ mấy cung chủ đang yên đang lành sao lại theo cùng xuống đây?”
Thần Tiêu cung chủ thoáng trầm ngâm, đoạn ngắn gọn đáp: “Đào Tử Khí đã sinh lòng phản. Ta là bị bức tiến vào Ma Tướng.”
Nhan Đàm khinh bỉ dòm hắn, chút bản lĩnh mọn của Đào Tử Khí mà bức được hắn
mới là lạ: “… Ngươi dệt chuyện xạo cũng phải dệt ra cái nào nghe thuyết
phục chút có được hay không?”
Thần Tiêu cung chủ thong thả đưa mắt sang nhìn bọn họ: “Không tin thì bỏ đi.”
Đường Châu mắt nhìn đối phương, âm giọng trấn tĩnh cất lời: “Nơi chúng ta
đang ở rốt cuộc là đâu? Chúng ta hiện giờ đã tụ lại cùng một chỗ, có
những việc cố ý tỏ ra thần bí cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Thần Tiêu cung chủ khẽ chau mày, giọng điệu bình đạm: “Nơi này là Ma Tướng do thượng cổ thần khí Chử Mặc khơi dậy.”
Dư Mặc nghe lời, không khỏi cúi đầu nhìn xuống mặt đất, nơi mà bọn họ đang đứng, phía sau thân người không hề có bóng. Thần Tiêu cung chủ ngưng
đoạn rồi tiếp: “Nơi này đúng là không có bóng, bởi vì chúng ta đang ở
trong ý thức của chính mình.”
Đường Châu tức thì cảm thấy hoang
đường, hai đầu mày không khỏi chau lại, mắt nhìn sang Dư Mặc và Nhan
Đàm. Dư Mặc hơi khẽ cúi đầu, lặng thinh không nói gì cả. Nhan Đàm thì
giơ mấy ngón tay gõ gõ cằm, trông như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Nàng
ngẫm nghĩ hết một lúc, miệng nở một nụ cười tươi rói: “Ý của ngươi có
phải là, bên trên thần khí Chử Mặc in hằn không ít những vết tích của
tiên pháp, mà những vết tích này đã hóa thành những kí ức sống như con
người vậy. Thay vì nói chúng ta đang ở trong suy nghĩ của mình, không
bằng đổi lại nói ý thức và kí ức của chúng ta đều đang liên thông với
Chử Mặc?”
Thần Tiêu cung chủ khẽ gật đầu: “Đại khái là vậy.”
Đường Châu nghe xong giải thích của nàng, suy luận ra bảo: “Nói vậy thì cây
thụ yêu khi nãy là do trong số chúng ta đã có người từng nhìn thấy nên
mới xuất hiện trong Ma Tướng này?”
Nhan Đàm thở dài đánh thượt: “Thụ yêu? Sao ngươi lại nghĩ đó là thụ yêu? Đó rõ rành rành là thần thụ mà.”
“Ta quả đã từng thấy qua Côn Luân thần thụ.” Dư Mặc bình thản cất lời,
“Nhan Đàm hẳn cũng đã từng thấy qua, nếu không cũng sẽ không biết dùng
lửa đối phó được nó.”
Nhan Đàm nhìn hắn kinh ngạc: “Sao ngươi lại có thể gặp qua? Ta nhớ ngoại trừ một cây ở trên thiên đình thì những
nơi khác không còn nữa mà.”
Dư Mặc không đáp lời nàng, ngược lại
chuyển ánh mắt sang Thần Tiêu cung chủ: “Cung chủ cần người có hồn phách tinh thuần giúp giải phong ấn trên Chử Mặc, là bởi vì như thế, nguy
hiểm có khả năng xuất hiện trong Ma Tướng sẽ ít đi rất nhiều.”
Thần Tiêu cung chủ gật đầu: “Những sự vật xuất hiện trong Ma Tướng, ít nhất
cũng phải là thứ một nửa trong số chúng ta đã từng thấy qua. Vốn dĩ ta
định đợi các người đi đến đầu tận của Ma Tướng mới tiến vào, không ngờ
ba người đến cả một cây Côn Luân thần thụ tầm thường cũng đối phó không
xuể.” Nhưng hắn hoàn toàn không phải tự phụ, từ giọng điệu đến sắc mặt
đều giống như đang xác đáng nêu ra một sự thật hơn.
Nhan Đàm lầm
bầm một câu: “Đã vậy ngươi còn tìm kẻ hồn phách tinh thuần gì đó chi
nữa, tự mình không phải có thể xông pha vượt qua ma trận được rồi hay
sao?”
“Những thứ ta từng nhìn thấy quá nhiều, gian hiểm dọc đường chỉ càng thêm phần áp đảo.” Thần Tiêu cung chủ buông phớt lời, “Nếu như chỉ có ba người, có lẽ Côn Luân thần thụ đã là cửa ải khó nhất, nhưng
thêm ta vào thì e đó chẳng đã là gì.”
Nhan Đàm tức thì lông tơ dựng ngược.
Nơi này là một khoảng đất mênh mông vô tận, không có bất kì dấu vết nào của người sống, những nơi bọn họ đi qua đều chỉ có cát, đá và những cây kế, hoàn toàn một mảng hoang vu. Đoàn người nhóm một đống lửa giữa rừng đá, ánh lửa bập bùng là nguồn sáng duy nhất trong đêm đen giữa nơi hoang
vắng tiêu điều này.
Đường Châu chống bội kiếm xuống đất, ngồi tựa người vào một tảng đá. Đi hết hơn nửa ngày đường, ngoại trừ chút mệt
mỏi ra thì lạ lùng thay