XtGem Forum catalog
Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại

Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324243

Bình chọn: 9.5.00/10/424 lượt.

hật chẳng

đáng chút nào! Mười năm năm sau, Vương Tiểu Sơn đã từng nổi tiếng phong

lưu ở trường đại học chuyển tới Đông Bắc sống một cuộc sống bê tha, nghe nói hắn thường xuyên say rượu rồi đánh vợ, chưa đến bốn mươi mà trông

đã già như năm mươi. Còn Hầu Tinh của chúng tôi, tuy rằng vẫn thấp như

vậy, nhưng ăn mặc sáng sủa, tinh thần dồi dào, lúc nào cũng giơ cái đồng hồ hàng hiệu với chiếc nhẫn kim cương sáng loáng trên tay lên khua

trước mặt mọi người, rồi dùng thứ tiếng phổ thông bập bẹ để phân tích

mối quan hệ giữa các ngón tay với chỉ số Dow Jones.

THI SĨ HẦU KÌNH

Tiểu Quân hơi thất vọng vì tôi không ra tận sân bay đón hai chị em cậu ấy,

vừa tới Châu Hải đã kéo tôi sang một bên thì thầm dặn dò:

- Còn

nhớ những gì lần trước em nói với anh không, chủ động một chút, đừng

thấy chị em không đếm xỉa gì tới anh, thực ra em biết ngày nào chị ấy

cũng nhớ anh.

Đô Đô từ đằng xa bổ nhào tới, tôi bế thốc con lên rồi công kênh lên vai, nó cứ hò hét bên tai tôi:

- Bố, bố, hôm nay còn cách Tết dương lịch có hai mươi mốt ngày thôi.

Tôi vỗ mông nó:

- Ranh con, chuyện này thì nhớ rõ lắm!

Thanh Thanh chậm rãi đi tới, sắc mặt vàng vọt, tinh thần mệt mỏi, chỉ mới mấy ngày không gặp mà cô ấy đã già đi mấy tuổi. Nhớ chuyện Lưu Hân nói mình mang thai ngày hôm qua, trong lòng tôi lại như có hàng ngàn con sóng.

Tôi nói với Thanh Thanh chuyện Hầu Kình tới Quảng Đông công tác, sắp tới

Châu Hải, cùng ăn cơm, Thanh Thanh không nhìn tôi, chỉ hừ một tiếng:

- Chính là cái người nói nếu anh không thành công thì người trên cả nước đều không thành công, đúng không?

Tôi hơi xấu hổ, ngượng ngùng nói đúng thế, đúng thế.

Tôi đưa Hầu Kình tới nhà hàng hải sản Thuận Phong, vừa đi tới cửa hắn lập

tức kéo giật tôi về phía sau, nói là cá chép tổ yến hắn ăn chán rồi,

càng ăn ngon sức khỏe càng kém, hôm nay anh em chúng ta gặp mặt, đi ăn

mấy quán vỉa hè thôi, để tìm lại cái cảm giác mấy thằng sinh viên nghèo

ngày xưa. Hầu Kình quay người hỏi Thanh Thanh, nói là em dâu không phiền chứ, Thanh Thanh vội vàng nói không phiền, không phiền. Vừa nãy gặp

nhau, Hầu Kình đã lôi ba hộp trang điểm từ cốp chiếc xe BMW 745 tặng cho Thanh Thanh, nói là quà gặp mặt, chỉ là chút quà nhỏ, không đáng gì.

Chắc Thanh Thanh vẫn còn đang mãi để tâm tới mấy hộp mỹ phẩm đó, cho nên làm sao quan tâm tới việc ăn ở đâu. Tôi thụi Hầu Kình một cái, nói:

- Đừng mang cái trò cưa gái của mày ra để lấy lòng vợ tao, mày mà có cái ý đồ xấu xa ấy, tao giết chết!

Hầu Kình vội vàng xua tay:

- Đâu dám, tao thật lòng ngưỡng mộ em dâu, cô ấy là tiên nữ trong lòng

tao, huống hồ từng cứu mạng tao một lần, nếu mày làm chuyện gì có lỗi

với Thanh Thanh tao sẽ là người đầu tiên không tha cho mày! Em dâu nói

xem đúng không?

Thi sĩ Hầu Kình sau lần bạn gái đi theo một gã

nhà giàu đã đốt hết thơ rồi uống hết một chai rượu, say tới nỗi nằm ngủ

ngay trên đường ray tàu, nếu không phải là tôi với Thanh Thanh đi xem

phim ngang qua đó, nếu không phải Thanh Thanh phát hiện ra cái người nằm chổng vó lên trời ở giữa đường sắt ấy giống hắn, có lẽ phòng ký túc của chúng tôi đã trống một cái giường.

Gương mặt vốn phẳng lặng của Thanh Thanh thoáng chút bối rối, ngượng ngùng cười với Hầu Kình, coi

như là câu trả lời. Tôi biết cái câu “có lỗi với Thanh Thanh” đã làm cô

ấy nhớ lại “sự kiện ngủ chung”, chỉ vì có Hầu Kình ở đó nên cô ấy không

tiện nổi cáu.

Thức ăn còn chưa mang lên mà Hầu Kình đã uống hết

một chai bia, nghe nói tôi vẫn làm sản phẩm điện tử, hắn tỏ rõ vẻ coi

thường, nói bán bao nhiêu tấn mới kiếm được một triệu:

- Học

theo tao đây này, tao thao túng cổ phiếu của ba công ty lên sàn, ngồi

trong văn phòng gõ bàn phím vài cái là có hàng triệu tệ vào tài khoản,

làm như thế mới nhàn. – Câu cuối cùng, Hầu Kình học theo khẩu âm Đông

Bắc của Tống Đơn Đơn trong chương trình ca nhạc chào xuân, bàn tay đặt

trước ngực rồi xòe rộng ra, chỉ tiếc là thằng cha này có vấn đề ở lưỡi

nên âm thanh phát ra nghe thật kỳ quái.

Thanh Thanh lườm tôi một cái:

- Anh ấy làm gì có cái bản lĩnh đó, đến báo cáo tài chính còn đọc không

hiểu thì chơi cổ phiếu cái nỗi gì! Mấy cái cổ phiếu anh ấy mua đều thua

lỗ hết! – Tôi nhìn lại cô ấy một cái, nghĩ bụng chỉ có vài hộp mỹ phẩm

đã mua chuộc được em rồi sao?

Năm 2002, rất nhiều người dường

như chưa bao giờ đồng tâm hiệp lực đến như vậy tất cả đều cho rằng thị

trường cổ phiếu đang rất phát triển, hơn nữa còn có tương lai sáng lạn.

Không chống lại được sự khích lệ của người xung quanh và những tấm gương trở thành tỷ phú chỉ trong một đêm, tôi móc ra toàn bộ tài sản năm trăm nghìn tệ để đổ vào cổ phiếu, sau đó bắt đầu ngồi mơ tưởng ngày nào cũng có người ôm một bọc tiền đổ vào tài khoản của tôi, muốn từ chối cũng

không được. Đến tối, tôi thảo luận với Thanh Thanh chuyện cổ phiếu, niềm nhiệt tình sau khi kết hôn dường như lại rực cháy, Thanh Thanh hỏi tôi:

- Ông xã, anh nói xem chúng ta kiếm được tiền nên mua biệt thự trước hay mua BMW trước?

Tôi lườm Thanh Thanh:

- Sao chẳng có chí khí gì vậy, mua cả hai thứ!

Nhưng sự thực vô