
y, cứ như thể gọi Tôn Hầu Tử, người ta là ông chủ, gọi là “Hầu
tổng”. Hầu Kình lập tức ngăn tôi lại:
- Gọi anh Hầu cũng được,
nghe thân mật! Bây giờ ông tổng nhiều quá rồi, ông chủ sạp giày bên
đường cũng gọi là ông tổng, nghe tầm thường lắm.
Tôi cố tình
chửi xéo hắn, nói thế không được, ông là người có thân phận cao quý mà
còn không gọi ông tổng thì người như tôi biết gọi ra sao?
Hầu Kình nhấp một ngụm bia nói, không sao, có ai gọi Lý Giai Thành là “Lý tổng” đâu? Tôi ồ một tiếng:
- Thì ra lý tưởng của mày cũng cao xa gớm nhỉ, dám so sánh với giàu nhất Trung Quốc cơ à?
- Không phải là so sánh, chỉ là học theo thôi.
Tôi chuyển chủ đề, hỏi hắn dạo này còn làm thơ không, hắn nhổ một bãi nước
bọt, nói là viết cái con mẹ gì, thằng Hầu Kình biết làm thơ đã chết từ
lâu rồi.
Tôi cười nói với Thanh Thanh:
- Thấy chưa, đến cả Hầu đại tài tử của chúng ta đều không làm thơ mà chuyển sang kinh doanh rồi, anh là cái thá gì!
Có một ngày, sau sự kiện Triệu Hữu Tài đi đòi nợ, anh ngồi trên sô-pha đọc tờ “Phương Nam cuối tuần”, thấy đưa tin một nhà thơ nhẩy lầu tự tử, để
lại người vợ trẻ và đứa con chưa đầy tháng, tôi giơ tờ báo ra trược mặt
Thanh Thanh, nói to:
- Em đọc đi, em nói thà anh làm nhà thơ chứ không muốn anh làm thương nhân, đây là kết quả của vợ nhà thơ đây này.
Thanh Thanh không trả lời tôi, nhưng tiếng bát đĩa va vào nhau rất to, lúc ăn cơm cô ấy chỉ ăn mà không nói gì, sau đó mãi mới nặn ra một câu:
- Anh muốn kiếm tiền em cũng không phản đối, nhưng anh đừng biến mình trở nên thực dụng và tầm thường như thế được không? Anh giữ lại một chút
thanh cao của người có học vấn được không?
Tôi nói anh không
thực dụng thì lấy đâu ra tiền để nuôi cái nhà này, thanh cao là kẻ thù
của kiếm tiền, chẳng đáng một xu! Sau đó tôi buông bát bỏ đi.
Lúc ngủ, tôi có chút ý định, cố ý ngồi ho ở đầu giường, cô ấy vẫn không có phản ứng gì, tôi nghiêng người qua:
- Tặng cho em một câu nữa, nhà văn người Mỹ Salinger trong tác phẩm
“Người canh ruộng lúa mạch” đã nói, người trưởng thành có thể sống một
cách thấp hèn vì lý tưởng cao thượng của mình. Anh là loại người đó, đây là biểu hiện của việc có trách nhiệm nếu anh ích kỷ như các nhà thơ,
chỉ quan tâm tới vinh quang của bản thân thì sẽ hại chết cả nhà, em hiểu không?
Thanh Thanh quay lưng về phía tôi, lẩm bẩm:
-
Nhà thơ có gì không tốt, tự sát nhưng tình cảm vĩnh hằng hơn là người
nào đó lúc nào cũng tự coi mình là giỏi, vì tiền vợ cũng bán! UỐNG RƯỢU HOA
Đã mấy ngày không liên lạc gì với Dương Hùng Vĩ,
chắc chắn là hắn đã nghe nói tới chuyện tôi lấy lòng được Lôi tổng,
giọng điệu trong điện thoại hơi bất thường:
- Lấy lòng được Lôi tổng là quên hết anh em rồi?
Câu này mang hai lớp nghĩa, vô cùng sắc bén, mối quan hệ giữa hắn và Lôi
tổng giờ đang rất đặc biệt, Lôi tổng tuy là Tổng Giám đốc, nhưng dù sao
cũng mới đến, Dương Hùng Vĩ là kẻ có thực quyền trong công ty, bởi vậy
lời nói của hắn rất có trọng lượng, nhưng người quyết định cuối cùng vẫn là Lôi tổng, trong chuyện phân quyền mua hàng, hai người tất nhiên có
chút mâu thuẫn. Người làm ăn chúng tôi chỗ nào cũng phải thắp hương,
không được đắc tội ai, nếu không, chẳng khác nào dựng một bức trường
ngay trước mặt mình, muốn mọi con đường đều thông, việc gì cũng phải
thận trọng, nếu hắn thực sự tưởng rằng tôi thấy lớn quên nhỏ là phiền
phức lắm. Việc này tôi cũng từng lĩnh giáo rồi, đó là lần hợp tác với
một nhà xưởng ở Thuận Đức, tôi đã “giải quyết” xong Tổng Giám đốc,
Trưởng phòng Mua hàng và Trưởng phòng Kỹ thuật, tưởng đâu mọi chuyện đã
xong nhưng lại quên không lo lót cho đám nhân viên mua hàng và thủ kho
bên dưới, thế là rõ ràng đơn đặt hàng đã nhận được cả tuần rồi nhưng
trước ngày hết hạn trên đơn một ngày mới gửi cho chúng tôi, hơn nữa còn
chú thích: Không giao hàng đúng hẹn sẽ bị hủy đơn! Đúng là không cho
chúng tôi thời gian chuẩn bị, khiến tôi trở tay không kịp. Đến khi
chuyển hàng tới nhà kho còn phải xếp hàng, hết giờ làm là cái gã thủ kho lập tức thay quần áo ra về, không quan tâm tới việc hàng của chúng tôi
mới chuyển đến một nửa, khiến tôi điên tiết chỉ muốn đánh nhau. Bị rắn
cắn một lần nên tôi khôn ra, cũng học được nhiều kinh nghiệm từ Dương
Hồng Năng và Triệu Hữu Tài, chỉ cần bước chân vào địa bàn của khách hàng là ai cũng phải lấy lòng, gặp ai cũng phải cười. Ngày lễ ngày tết là
bắt phòng Bán hàng liệt kê ra từng cái tên, bất cứ ai có liên quan đều
phải dùng bánh trung thu hoặc thẻ mua hàng để “biếu xén”, thà tặng nhầm
mười người còn hơn bỏ xót một người!
Hiện nay cho dù thế nào
cũng không được đắc tội với Tài thần Dương Hùng Vĩ, hơn nữa nhất định
phải hầu hạ hắn thật tốt. Tôi lập tức mỉm cười đẩy đưa:
- Đâu dám… Ai cũng quên được nhưng anh thì không thể quên!
Chưa chờ hắn châm biếm tiếp, tôi đã lập tức nói:
- Bên Đường Gia mới mở một nhà hàng vi cá, tối nay chúng ta đến đấy gặp nhau. – Dương Hùng Vĩ ấp úng:
- Xa quá, từ sáng tới tối chỉ ăn, chán lắm.
Khóe miệng tôi cười lạnh:
- Nhưng lần này khác, tôi sắp xếp cho hai em sinh viên “uống rượu