
biết.
Tôi bảo:
- Cậu gọi Bành Tiền Tiến vào đây, hỏi hắn liệu có thể moi chút tin tức nào từ phía Tiểu Phương không.
Cảnh Phú Quý khựng lại, nói:
- Thôi bỏ đi, để tôi ra ngoài hỏi nó, cậu không lên tiếng là được rồi.
Cảnh Phú Quý đi tới cửa bị tôi gọi giật lại:
- Cậu bảo tài xế chiều nay tới sân bay Châu Hải, Thanh Thanh từ Thanh Đảo quay về rồi.
- Sao không bảo Lưu Hân sắp xếp, cô ta quản lý đội xe mà.
- Không cần hỏi nhiều, cậu cứ làm là được. – Tôi xua tay.
Khoé miệng Cảnh Phú Quý bỗng dưng nở một nụ cười đầy ý nghĩa. Cảnh Phú Quý
đi ra, tôi tiếp tục nghĩ lại cuộc nói chuyện ngày hôm qua với Lưu Hân,
nhưng lập tức bị tiếng chuông điện thoại ngắt ngang, số lạ, nhưng đuôi
là 8888, chắc chắn không phải người bình thường, tôi không thể không
nghe. Ấn phím nghe, một giọng nói đã từng rất quen thuộc vang lên bên
tai:
- Thổ phỉ à, chiều tao từ Thâm Quyến tới Châu Hải, tối mời
tao uống rượu! – Câu nói vô cùng ngang ngược nhưng có thể gọi ra được
biệt hiệu của tôi chắc chắn là bạn đại học, tôi hỏi:
- Xin lỗi, mày là thằng ma cà bông nào?
- Tao là ai? Tao ngủ bên trên mày ấy!
Là Hầu Kình, thằng súc sinh!
Năm 1989, khi cái đám thanh niên vừa biết cạo râu như chúng tôi đang ở độ
tuổi sung sức nhất cuộc đời, đi quậy phá khắp nơi thì Hầu Kình đã bắt
đầu bán thuốc, bán rượu cho chúng tôi trong ký túc xá, tôi nói nếu ngày
nào đó xảy ra chiến tranh chắc chắn mày sẽ đi bán quân hỏa.
Hầu
Kình ngủ giường bên trên tôi, thêm vào đó tôi từ Sơn Ca Lạp, hắn là
người Tô Bắc nên đương nhiên chúng tôi trở thành bạn tâm giao của nhau.
Khi đó Hầu Kình là đứa có ngoại hình kém nhất, người thấp bé, đi đường
như là nhảy, nói chuyện không bao giờ nhìn vào mắt người đối diện, cứ
như thể đang lẩm bẩm một mình, hắn nói tiếng phổ thông như chim hót,
nghe là biết giọng của người Tô Bắc, nhưng hắn rất nhiều ý tưởng, thế
nên được đặt biệt danh là “Hầu Tinh” (Con khỉ tinh ranh). Hồi mới nhập
học, hắn còn được coi là một “thanh niên văn học”, thường xuyên canh ba
nửa đêm trốn trong chăn viết tản văn, thơ ca, miệng còn lẩm bẩm, rên rỉ
hát, có một lần tôi dậy đi vệ sinh, bị dáng vẻ của hắn dọa chết khiếp,
hết cả buồn tè, còn tưởng hắn đang mộng du. Hầu Tinh thi thoảng có bài
được đăng trên báo trường, lần oách nhất của hắn là nhà trường tổ chức
một cuộc thi đọc thơ, hôm đó hắn nhảy lên sân khấu, chỉ một bài thơ mà
khiến mọi người mắt tròn mắt dẹt, từ đó khơi dậy một trào lưu hợp tác
viết văn trong toàn trường, sau đó mấy trào lưu như kiểu “Tốt nghiệp
rồi, tôi vẫn là trai tân” hay “Anh và em xa cách” đều là chịu ảnh hưởng
từ hắn, Cuối cùng Hầu Tinh đã chiếm được trái tim của một cô gái ngưỡng
mộ thi sĩ nổi tiếng nước Anh D.H Lawrence, cô gái đó kể cả đi giày bệt
cũng cao hơn Hầu Tinh hai cen-ti-mét, nhưng cô nàng khoác tay Hầu Tinh
đi như con chim nhỏ nép vào người đàn ông của mình, cả ngày đi trên con
đường trung tâm của trường, khiến đằng sau biết bao cánh cửa sổ ký túc
xá lóe lên những tia nhìn đố kỵ. Nhưng chuyện vui không được lâu, món ăn tinh thần dù sao cũng không bì được với cám dỗ hàng hiệu, một năm sau
cô bạn gái của hắn bị bao vây bởi nước hoa Poison, giày da Wolf, thế là
chạy theo một gã đại gia có ô tô riêng, hôm đó Hầu Tinh đốt hết đống bản thảo của hắn, một cú xoay người rất đẹp đã biến một nhà thơ thành một
thương nhân, vận chuyển một lô thuốc lá Đông Độ, Mộng Đô từ Tô Bắc vào
trường, bắt đầu cuộc đời giàu có của mình, từ đó hắn phất lên nhanh
chóng, trở thành đại gia của lớp tôi. Sau đó, một ngày tôi phát hiện
trên mạng có một nhóm người làm thơ biệt danh là “Nửa dưới”, tôi mới ý
thức được rằng bọn họ là đồng loại của Hầu Tinh, nếu thi sĩ Hầu khi đó
tiếp tục làm thơ, hắn chắc chắn sẽ trở thành đại diện của nhóm này.
Hầu Kình sau khi thất tình trở nên vô cùng sa đọa, từng suýt chút nữa đánh
nhau với gã Vương Tiểu Sơn – mỹ nam của ký túc xá. Vương Tiểu Sơn là
người Đại Liên, không những cao to, khỏe mạnh mà bóng đá, chơi guitar,
món nào cũng giỏi, ngoại trừ một khuyết điểm nhỏ xíu là ngũ quan không
thực sự hài hòa, còn người hắn toát lên một vẻ quyến rũ có thể thu hút
bất cứ đứa con gái nào, thường xuyên có các cô nàng kiếm đủ mọi lý đo để tới tìm hắn. Một buổi trưa, Hầu Tinh đang nằm mơ giấc mộng đẹp, một cô
nàng gõ cửa bước vào, nói là tìm Vương Tiểu Sơn để hỏi về một vấn đề
quan hệ quốc tế Hầu Tinh bị phá ngang giấc mộng nên rất không vui, liên
tưởng tới chuyện hắn đang thất tình mà Vương Tiểu Sơn cứ khoe khoang
chuyện cua gái trước mặt, thế là hắn vén màn lên quát cô bạn kia:
- Nó hiểu cái quái gì về quan hệ quốc tế, nó chỉ hiểu quan hệ nam nữ thôi!
Đúng lúc này Vương Tiểu Sơn đang huýt gió từ ngoài trở về, nghe Hầu Tinh nói thế giận dữ đòi dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, nhưng bị tôi ôm chặt lại, nói là bang giao không kết thù, cô nàng không phải là Helen trong
“Troy”, càng không phải là hoàng hậu Ai Cập, vì một người con gái bình
thường mà phát động chiến tranh sẽ bị bạn bè cười cợt, giống như sư
huynh sư tỉ người Liêu Ninh, nổi tiếng cả trường vì scandal t