
hoa”
(“Uống rượu hoa” là uống rượu có gái phục vụ, tương tự như “bia ôm” ở
Việt Nam) với anh!
Từ bãi đỗ xe đi vào đường Hải Tân, chỉ có hai cây số ngắn ngủi mà mất tới mười phút, xung quanh toàn là xe, tôi bị
bao vây giữa một loạt những ánh đèn xe màu đỏ, sốt ruột ấn còi liên tục, khiến người đi đường cũng phải dừng bước chân nhìn tôi chòng chọc. Nghĩ lại thấy ba, bốn năm trước thích thật, hồi đó Châu Hải đường rộng,
người và xe cộ đều ít, đi dọc đường Cửu Châu, lái xe với tốc độ tám mươi ki-lô-mét để hóng gió cũng không sao, nhưng bây giờ không biết tiền của các đồng chí ấy kiếm được ở đâu ra mà chỉ trong có một đêm, ô tô đã
nhiều lên trông thấy, biển số xe cũng phải bổ sung liên tục, đầu số “8”
mới cấp xong đã thấy đầu số “9” xuất hiện trên đường, cho nên không thể
tùy tiện đỗ xe hai bên đường được nữa, mà lòng đường cũng ngày càng tắc
nghẽn. Từ Cát Đại đi đường Hải Tân đến vịnh Đường Gia, tại ngã tư chỗ
công viên Hải Tân phải chờ ba phút đồng hồ, sau đó lại bị tắc đường ở
đường Hải Yến, chỗ ngã rẽ sang đường Tình nhân đèn đỏ liên tục, chỗ vịnh Mỹ Lệ đặt mấy cái camera nên không dám lái nhanh, lúc xe đến được Đại
học Châu Hải đã là bốn mươi phút, tôi nhìn vào cổng, hai người đẹp trang điểm lộng lẫy đang đứng ở đó nhìn ngó kiếm tìm.
Vừa lên xe là họ đã luôn miệng trách cứ, nói:
- Sao anh Phi bây giờ mới tới, bọn em đứng chờ rã cả chân.
Tôi quay người ra sau, tay phải giữ lấy lưng ghế phụ, nhìn họ nói:
- Sorry, vừa nãy tắc đường quá, lát nữa anh sẽ xoa bóp miễn phí cho các em được không?
Cô nàng tên Tiểu Cầm để tóc mái nói:
- Xì, em chẳng thèm, như thế khác nào đưa dê vào miệng cọp!
Cô nàng còn lại tên Tiểu Mỹ thắt bím hai bên thấy tôi chỉ nhìn chằm chằm vào quần áo của cô thì nói:
- Có gì không đúng à?
Tôi nói:
- Chẳng có gì, chỉ là cảm thấy con gấu này hạnh phúc quá.
Mỹ mặc một chiếc áo phông cổ tròn màu trắng, trước ngực in hình một con
gấu hoạt hình, hai bàn tay gấu vừa vặn đặt lên bầu ngực của Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ nhìn xuống, lập tức hiểu ra, vội vàng đưa hai tay ra trước ngực, luôn miệng giậm chân nói:
- Anh Phi xấu xa! Xấu hơn cả anh Hoàng.
Anh Hoàng mà cô nói là Hoàng Lực, tôi quen Tiểu Mỹ là nhờ hắn giới thiệu,
lần đó sau khi “happy” ở trung tâm Tụ Long xong, tôi dặn dò đưa mấy cô
gái vào “phỏng vấn”, Hoàng Lực lập tức ấn tôi xuống, nói chờ lát nữa có
mấy cô gái tới, đều là sinh viên ở gần đây:
- Giới thiệu cho anh mấy em sinh viên, đổi khẩu vị một chút!
Tôi buột miệng nói:
- Thế tiền boa chắc đắt lắm? – Hoàng Lực nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh:
- Tiền boa? Được ăn, được uống còn phải boa cái gì?
Lần đó có bốn cô gái tới, trong đó có Tiểu Mỹ và Tiểu Cầm. Họ ở chung một
phòng trong ký túc, đều là người mới, trang điểm ăn mặc hơi lạ, há miệng là “oa”, đóng miệng là “ngất”, vừa ngồi xuống là đã vội vàng giành
micrô, giành điều khiển từ xa, mấy bài như “Em là hoa hồng của anh” hay
“Đôi cánh vô hình” được họ chọn liên tục rồi cãi nhau là ai hát hay hơn, ai hay bị hát sai nhạc. Tôi hài lòng về Tiểu Mỹ nhất trong số bốn người này, nước da trắng nõn nà, chiếc áo rộng rãi không che được bầu ngực
căng tròn của cô. Chiêu này là Lâm Thăng dạy tôi, nói là nhìn đàn bà
không thể chỉ nhìn vào phục trang của cô ta, ánh mắt phải có khả năng
xuyên thấu, phải thông qua biểu tượng bên ngoài mà nhìn vào bản chất,
ngực to có thể là do độn thêm, eo nhỏ có thể là do thắt lại, bây giờ đồ
giả quá nhiều! Thế nên tôi thường quan sát Tiểu Mỹ ở nhiều góc độ khác
nhau, khi hai tay cô cầm lên micrô đặt lên khóe miệng và say sưa hát,
tôi nhớ tới động tác kinh điển trong phòng mát xa. Khi cô hát hết một
bài, tôi vỗ tay, sau đó dịch sang ngồi cạnh cô, nói:
- Người đẹp hát hay quá, ký cho anh một chữ! – Tiểu Mỹ hơi kinh ngạc:
- Ký tên? Tên của em không đáng tiền đâu!
Tôi nói:
- Hôm nay không đáng tiền nhưng ai dám đảm bảo năm năm sau em không trở
thành người nổi tiếng? Anh tranh thủ lúc này em vẫn chưa trở thành người nổi tiếng để xin em chữ ký, năm năm sau nó sẽ đáng tiền, như thế gọi là “mua vào lúc rẻ”! – Tiểu Mỹ bật cười ha ha, nhìn tôi đánh giá:
- Không ngờ anh cũng hài hước ra phết.
Vùa nghe thấy câu này là tôi đã biết mấy lời đường mật ban nãy đã có hiệu
quả, cá đã cắn câu, thế là tranh thủ ngay, nhưng không trực tiếp hỏi xin số điện thoại của cô mà chỉ nói gửi một tin nhắn đố để kiểm tra cô, cô
vừa nghe thấy thế đã vỗ tay nhảy loạn lên:
- Đây là thế mạnh của em, anh không làm khó anh được đâu!
Tôi bật cười trong lòng, đừng có mừng quá sớm, em còn chưa biết câu hỏi mà
anh đặt ra cho em kia mà. Tôi ấn điện thoại một hồi, rồi chọn ra một tin nhắn đặc sắc mà tôi sưu tầm được gửi cho cô. Tiểu Mỹ đọc to từng từ,
không hề có cảm giác xấu hổ như tôi tưởng tượng, chỉ lườm tôi một cái,
sau đó nghiến răng, cắn môi, lông mày cau tít lại, làm ra vẻ trầm tư suy nghĩ.
- Người đẹp không đoán được phải không, có cần gợi ý không?
- Mấy cái đồ hạ lưu này của anh chắc chắn là em không đoán ra được!
- Không được cứ nói là không được, việc gì phải nói đề bài của anh là hạ lưu?
Tiể