Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại

Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324035

Bình chọn: 7.5.00/10/403 lượt.

rượu vang hảo hạng, với lại các anh cũng luôn ủng hộ Khoa Mỹ, bữa cơm này coi như là để cảm ơn, hy vọng các anh tiếp tục

ủng hộ công việc của chúng tôi, được không? – Lôi tổng vỗ nhẹ tay lên

bàn, đứng lên, giọng nói quả quyết.

Sau khi Lôi tổng lên xe về,

Dương Hồng Năng hỏi tôi thế nào, tôi vẫn chưa thực sự thoát khỏi sự kinh ngạc ban nãy, hai mắt nhìn trân trối theo chiếc xe đã đi xa, thẫn thờ

nói không tồi, ừm, rất tốt. Dương Hồng Năng nói:

- Những gì cần

làm tôi làm rồi, không những hẹn chị ta ra mà còn cho các anh thời gian

riêng. – Ý của hắn không cần nói cũng rõ, tôi quay đầu nhìn hắn:

- Yên tâm, có ơn tất báo là phẩm chất cao quý nhất của Lý mỗ.

Hôm sau đi làm, tôi kể cho Cảnh Phú Quý nghe, Cảnh Phú Quý trầm tư suy nghĩ:

- Là một người nghiêm túc tới mức đấy sao? Thế chị ta có được xem là người tốt không?

Tôi hơi phẫn nộ, ánh mắt hung hăng:

- Người tốt? Trên thế giới này làm gì có người tốt? Cho dù có mà người

tốt không ủng hộ tôi cũng là người xấu, người xấu mà ủng hộ tôi sẽ là

người tốt, hừ, giả bộ, chiêu cũ, tôi vẫn tin câu nửa miệng của cậu,

chẳng con mèo nào không ăn tanh!

Cảnh Phú Quý nhìn tôi:

- Nhưng chị ta là đàn bà, tình hình đặc biệt hơn một chút.

- Đàn bà thì sao? Đàn bà không phải người?

- Có phải chị ta không hiểu rõ mục đích của cậu nên không dám hành sự lỗ

mãng, có khả năng chị ta còn suy nghĩ sâu xa hơn, muốn ăn dày hơn? –

Cảnh Phú Quý phán đoán.

Tôi hằn học buông ra một câu:

- Hừ! Không sợ ăn dày hơn, chỉ sợ không muốn ăn, cùng lắm ông đây dùng tiền đập chết chị ta!

KINH NGHIỆM BỊ LỪA

Lưu Hân đưa cho tôi một tờ giấy, sau đó lặng lẽ ngồi trước mặt tôi, tôi

nhìn qua, là hóa đơn viết tay mà Bành Tiền Tiến nộp lên: Xin thanh toán

khoản tiền sáu trăm tệ mời Phùng Tân Vũ, phòng Kỹ thuật của Khoa Mỹ đi

chơi gái. Bên dưới có chữ ký của Cảnh Phú Quý. Tôi lập tức hiểu ra, chắc chắn cái gã Cảnh Phú Quý bắt phải viết như thế, hắn giận trong lòng nên công khai chống đối lại tôi.

- Lần trước chẳng phải đã nói là không thu hóa đơn thường sao? Sao lại có? Hơn nữa còn…

Tôi cười khổ đứng lên:

- Không phải là không thu mà là phải khống chế.

- Vậy có thể bảo họ dùng hóa đơn in cũng được, anh xem cái hóa đơn họ

dùng không đúng quy phạm, lại không thể mang ra thanh toán, cầm hóa đơn

in thay thế còn có thể khai số tiền lớn hơn một chút, mà công ty cũng

phải nộp ít tiền thuế đi.

Lưu Hân nói như vậy nhắc nhở tôi, tôi nói:

- Cô gọi Lâm tổng với Trưởng phòng Cảnh sang đây, chúng ta cùng thương lượng.

Lưu Hân dù sao cũng chủ yếu làm về tài vụ, cho nên xuất phát từ góc độ công việc của cô ta, yêu cầu nghiêm khắc và qui tắc tài chính đương nhiên là không sai, nhưng nghề bán hàng này tôi hiểu rõ lắm, không thể đòi hỏi

một cách chính quy, rất nhiều khoản chi phí không thể nào xử lý được,

những khoản tiền đen không có giấy tờ, căn cứ gì qua tay tôi mỗi năm tới cả triệu tệ, chỉ có thể dựa vào sự tin tưởng với Lâm Thăng. Tôi đưa hóa đơn cho Lâm Thăng xem. Cảnh Phú Quý đứng sát tường, khoanh tay trước

ngực, ánh mắt toát lên vẻ khinh bỉ, tôi hỏi thẳng hắn:

- Những

hóa đơn viết tay như vậy sau này có thể dùng hóa đơn in thay thế không?

Như thế chính quy hơn một chút. – Tôi cố gắng tránh nói đến chuyện như

thế công ty sẽ phải trả ít tiền thuế, Cảnh Phú Quý nói không hay lắm, lẽ ra tiền bọn họ mời khách đều là do họ tự thanh toán trước rồi mới về

công ty xin thanh toán sau, nếu bắt họ phải tìm được hóa đơn in nữa thì

không hay lắm, nói trắng ra họ cũng vì công ty chứ không phải vì bản

thân. Trong giọng điệu của Cảnh Phú Quý có một tâm trạng đang cố đè nén, cảm giác rất rõ ràng:

- Nếu thực sự yêu cầu có hóa đơn in thì

Giám đốc Lưu tự nghĩ cách đi, chẳng phải Lý tổng thường xuyên khen cô

đảm đang, bảo bọn tôi học theo cô sao? Nếu cô không biết tôi còn có thể

nói với cô, ở chỗ bến xe Nam Khanh bán nhiều hóa đơn lắm! Muốn bao nhiêu cũng có, mua một tờ giấy mấy triệu tệ cũng không vấn đề gì! – Cảnh Phú

Quý dĩ nhiên là hiểu việc này do Lưu Hân lôi ra.

Lưu Hân cũng không chịu thua kém:

- Phòng tài vụ dựa trên giấy tờ có thật, không phải là đi tìm hóa đơn, Trưởng phòng Cảnh, anh phải hiểu cho rõ.

- Thế thì cô nhẹ nhàng quá, cả ngày ngồi trong văn phòng, có thời gian

pha cà phê, còn có thể lên mạng chát, chơi điện tử, chơi cổ phiếu, thoải mái đến chết, còn chúng tôi đội mặt trời chạy khắp nơi cầu xin người nọ người kia chưa nói, lại còn phải phụ trách đi mua hóa đơn chính quy,

như thế hình như không nhân đạo lắm?

Tôi vội vàng nói:

- Xuất phát điểm của Lưu Hân là tốt, cũng vì suy nghĩ cho công ty, coi

công ty là nhà của mình, có điều cho phí của phòng Bán hàng hơi đặc

biệt. Thế này đi, Lưu Hân về tổng kết lại số liệu trên các hóa đơn viết

tay, sau đó chúng ta cũng thương lượng lại.

Chân trước Lưu Hân vừa bước ra khỏi cửa, Cảnh Phú Quý lại bắt đầu tố cáo:

- Lý tổng nói đúng lắm, đúng là cô ta coi công ty như nhà mình. Nhân tiện hai vị sếp lớn đều có ở đây, tôi nói cho các anh biết, trước mặt các

anh cô ta tỏ ra thành thật, trung thành, khi các anh không có mặt thì


Pair of Vintage Old School Fru