XtGem Forum catalog
Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại

Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324040

Bình chọn: 7.00/10/404 lượt.

hìn tệ rồi, nhưng tiền đặt cọc của

bên khách hàng bên kia chúng tôi chưa được một đồng nào, chúng tôi còn

sốt ruột hơn cả các anh!

Lần đầu nghe câu này tôi thấy cũng có

lý, nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng, họ trả chúng tôi một trăm nghìn

nhưng tiền mua nguyên vật liệu mà chúng tôi bỏ ra đã hơn một trăm nghìn

từ lâu rồi. Tôi thấp thỏm không yên, bàn bạc đối sách với Lâm Thăng, Lâm Thăng nói:

- Bọn lừa đảo đều đến tay không, đằng này họ đã trả

trước tiền đặt cọc chắc không phải là lừa đảo, huống hồ họ không trả số

tiền còn lại, cũng không mang hàng đi, lừa chúng ta sao được? Chuyện đơn hàng có vấn đề là chuyện thường, có thể họ thực sự gặp phiền phức.

Những lời nói của hắn khiến tôi yên tâm hơn. Lại ba ngày nữa chúng tôi nhận

được tin nhắn của khách hàng, nói là khách hàng nước ngoài của họ đã hủy đơn đặt hàng, số hàng này họ không lấy nữa, tiền đặt cọc coi như là bồi thường cho chúng tôi. Tôi lập tức gọi lại thì họ tắt máy, mấy hôm đó,

ba chúng tôi như những kẻ điên, lô hàng này nếu không bán được cho họ là coi như vứt đi, mạch PCB được làm theo đúng yêu cầu của họ, các linh

kiện mà tháo ra sẽ không dùng được nữa, chỉ có thể bán như phế phẩm,

thêm vào đó là tiền nguyên liệu, nhân công, cộng lại tổn thất lên tới

sáu trăm nghìn.

Đúng lúc chúng tôi đang đi vào đường cùng, liên

hệ bán phế phẩm để chuẩn bị bán đi hai mươi nghìn sản phẩm của mình thì

một nhân viên nghiệp vụ chạy tới văn phòng, nói hắn có một người bạn làm việc ở phòng Mua hàng một xưởng điện tử ở Trung Sơn, hình như dùng tới

loại mạch điện này. Tôi như vớ được phao cứu sinh, vội bảo hắn liên lạc

với bạn:

- Nếu dùng được tôi sẽ bảo Cảnh Phú Quý với cậu đích thân đi một chuyến.

Gã đó bắt đầu do dự, nói là họ không muốn người khác biết mua hàng “second hand” từ chỗ chúng ta, ngộ nhỡ đến tai khách hàng sẽ khó ăn nói. Tôi

lập tức hiểu ra ý tứ của hắn:

- Chỉ cần cậu bán đi được thì tôi không cần biết hắn là ai, không gặp mặt cũng được, tất cả ủy thác cho cậu xử lý.

Hắn trở nên hưng phấn hơn. Chiều hôm sau, tôi đang nóng ruột như kiến bò

trên chảo đã thấy hắn gọi điện thoại về, nói là cái đó dùng được, nhưng

phải thay đổi, bởi vậy nhiều nhất chỉ mua với giá ba mươi nghìn thôi,

nếu đồng ý sẽ lập tức mang tiền mặt qua. Cúp điện thoại, tôi đứng bên

cửa sổ suy nghĩ, bất cứ một kẻ làm nghiệp vụ bán hàng nào cũng tinh

thông tin tức, nếu tôi bán đống hàng này như phế phẩm sẽ được hai mươi

nghìn tệ, hắn hiểu rõ chỉ cần đưa ra một mức giá cao hơn hai mười nghìn

tệ là tôi sẽ phải chấp nhận, hơn nữa hắn còn rất thông minh, nói là có

một số chỗ cần phải sửa nên hạ bớt giá thành, tôi lại không biết là mình đang bán cho ai nên có trời mới biết hắn mua về rồi có sửa hay không?

Nhưng bây giờ ai bảo tôi như cá nằm trên thớt, hoàn toàn ở thế bị động, không có cơ hội được mặc cả, “thất thốn” của tôi đã bị người ta nắm chặt, hắn sẽ kiếm được khoản tiền này một cách ngon lành, mà tôi còn phải cảm ơn

hắn. Con bà nó!

Ngày hôm sau, gã nhân viên kia không từ mà biệt, sau đó tôi nhận được một cú điện thoại:

- Lý tổng, tôi là Tạ Trường Thiên của Cảng Đạt, anh phải mời tôi ăn cơm

đấy nhé, tôi đã giải quyết giúp anh một gánh nặng lớn! – Cú điện thoại

rất đột ngột, tôi chưa kịp chuẩn bị chút gì về tư tưởng, nội dung cũng

rất mơ ám, tôi chỉ có thể ấp úng đối phó:

- Ha ha, chuyện này… ăn cơm à, được thôi, lúc nào cũng được.

Bỏ điện thoại xuống, tôi cảm thấy không bình thường, nghĩ mãi mới phát

hiện ra mọi việc thật quá trùng hợp! Đây chắc chắn là một âm mưu!

Cảnh Phú Quý thông qua một người bạn ảo trên mạng để có được hóa đơn điện

thoại của nhân viên nghiệp vụ kia, phát hiện trong đó có một cú điện

thoại là liên hệ với hai vị khách hàng nọ, thời gian là mười hai giờ

đêm, kéo dài hơn mười phút. Lẽ ra họ không quen biết nhau, nhưng chỉ cú

điện thoại duy nhất đã để lộ dấu vết: Bọn chúng cùng một giuộc, trong

ngoài kết hợp, đã lên âm mưu từ trước, cú điện thoại của ông chủ Tạ bên

Cảng Đạt không gọi sớm, không gọi muộn, đúng vào lúc sau khi nhân viên

tạp vụ kia bỏ đi, như vậy người thao túng sau lưng chắc chắn là ông ta.

Gã họ Tạ đó vừa xả được hận lại vớ được món hời, chơi đùa chúng tôi

trong lòng bàn tay, tôi lại còn phải cảm ơn hắn, chiêu này thật quá hiểm độc, Lâm Thăng nói phải gọi 110 nhưng tôi ngăn lại, 110 tới giải quyết

được chuyện gì? Ba người bọn họ đã sớm bốc hơi khỏi tầm mắt của chúng

tôi rồi, có gì để chứng minh rằng Cảng Đạt là kẻ chủ mưu sau lưng? Chúng đã lên kế hoạch mọi thứ một cách kín kẽ, không chút sơ hở, làm gì còn

cơ hội bắt chúng nữa?

Cú lừa lần này khiến tôi bị đả kích nghiêm trọng, như rơi xuống mười tám tầng địa ngục, không những khoản tiền đã

vào đến tay bị lọt ra ngoài mà đến cả nhà cũng bị ngân hàng tịch thu,

nhà xưởng không thể không đóng cửa, giấc mơ to lớn là lọt vào Top 500

chỉ chưa đầy ba tháng đã phải chết yểu. Điều khiến tôi đau lòng nhất là

người khác sau khi đi một quãng đường vòng rất dài đã lừa tôi tới mức có khổ không thể kể, có oan không thể kêu, lòng tự tin của tôi bị sụp đổ

nghiêm