
, nếu hứng thì chân tay phải cử động, nói chuyện không nghiêm túc,
thích ba hoa. Lâm Thăng nói tôi là răng đen quá, mau đi tẩy đi. Tôi nói
được rồi, tẩy sẽ khỏe hơn. Rồi tôi cười đểu cáng, động tác khoa trương,
không hề ra dáng chút nào, nói một câu trong nghề chúng tôi là “không
chuyên nghiệp”, thế nên khi Cảnh Phú Quý giúp tôi đặt nickname trên mạng là “Người đàn ông thành công, trưởng thành” thì có đến một nửa là nói
dối. Điều quan trọng nhất là tôi làm việc rất tùy tiện, thường lá mặt lá trái, lời hôm qua nói, hôm nay sẽ không thừa nhận. Có một lần Cảnh Phú
Quý cầm hóa đơn điện thoại của Vương Diệu tới tìm tôi ký để thanh toán,
tôi thấy vượt tiêu chuẩn tám mươi tệ, không đồng ý. Cảnh Phú Quý nói:
- Tháng trước Vương Diệu tới Thuận Đức đòi nợ mười ngày, tiền điện thoại
rất đắt, khi đó nó đã xin ý kiến cậu, cậu đồng ý thanh toán hết tiền
điện thoại tháng này còn gì.
Tôi nghe thấy thế thì nổi cáu:
- Thế nó có mang được tiền về không? Tiền không mang về được lại còn đòi
thanh toán tiền điện thoại? Cho dù tôi có nói thì cũng là lúc đó, bây
giờ tôi không đồng ý thì sao?
Cảnh Phú Quý có chút hơi ngứa ngáy:
- Có một tí tiền, đáng bao nhiêu đâu, huống hồ khi đồng ý cậu cũng không
có điều kiện đi kèm, là ông chủ mà nói lời không giữ lời thì không…
không tốt lắm.
Khi đó tôi đang rầu rĩ về vấn đề vốn lưu động:
- Không được, chưa đòi được nợ về, không được là không được! Đây không phải là vấn đề tiền ít tiền nhiều.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi lại thấy hối hận, làm như thế đúng là hơi quá
đáng, sau đó tôi tìm Cảnh Phú Quý hỏi chuyện này, hơi chút ngại ngần:
- Hay là cứ thanh toán cho nó đi?
Cảnh Phú Quý nhìn tôi vẻ khinh bỉ:
- Không cần đâu, Lý tổng, tôi tự móc tám mươi tệ ra cho Vương Diệu rồi,
nhưng mà cậu yên tâm, những lời nói vĩ đại của cậu không lọt tới tai nó
đâu.
Tôi thấy hơi xấu hổ, rụt rè đẩy vai Cảnh Phú Quý một cái:
- He he, đúng là anh em tốt, tan làm tôi mời cậu đi uống rượu.
Tính đi tính lại, tôi vẫn còn một tật xấu nữa, đó là cứ vào đến hộp đêm, gái ngồi xuống bên cạnh thì việc đầu tiên tôi làm không phải ôm ấp, hôn hít mà là xem điện thoại của cô nàng có “tác phẩm kinh điển” nào mới ra lò
hay không, nếu có cái gì hợp ý là tôi lập tức gửi tới điện thoại mình,
sau đó chia sẻ cho đám anh em, ngay cả khi Bush được lên làm Tổng thống, tôi cũng chẳng mấy quan tâm.
Những điều Cảnh Phú Quý vừa phê
bình tôi, câu nào cũng đúng sự thực, tôi tán thành cả hai tay hai chân.
Nhưng thân phận có ảnh hưởng tới hành động của bạn, ông chủ thật không
dễ làm. THƯ TỪ HỒNG KÔNG
Lâm Thăng đưa cho tôi xem bản fax mà văn phòng
Songyang Hồng Kông gửi sang, hai câu đầu là mấy lời khách sáo, đại loại
như kinh doanh thuận lợi, công ty phát triển, còn nhắc tới hai từ “cùng
thắng”, xem ra họ đã học được cả từ ngữ “mốt” nhất của Đại lục. Sau đó
họ thông báo Hoàng Chính Long và Ms. Lisa sẽ tới Đại lục, xuất phát lúc
mười ba giờ thứ Tư, ngày người hai, trở về lúc mười tám giờ ba mươi
phút, ở dưới còn dặn dò rằng nếu có vấn đề hoặc thay đổi gì, hãy liên
lạc với Ms. Lisa trước mười tám giờ ngày mười một, còn kèm theo cả số
điện thoại bàn và số di dộng của Lisa. Đọc xong, tôi cảm thán, người
Hồng Kông làm việc đúng là khác địa lục, chỉ một việc rất đơn giản cũng
viết thật rõ ràng, chuyên nghiệp.
Tôi gọi Cảnh Phú Quý, Vương Diệu và Bành Tiền Tiến vào, giơ tờ giấy ra trước mặt họ:
- Đọc đi, xem công ty quốc tế của người ta làm việc thế nào! Các cậu còn kém xa lắm!
Ba người họ cầm tờ giấy trên tay tôi, chụm đầu đọc, Cảnh Phú Quý đại diện lên tiếng:
- Cũng có thấy trình độ gì cao lắm đâu, chẳng qua chỉ là thông báo về
thời gian, địa điểm, nhân vật, lịch trình, đơn giản thôi mà, chúng tôi
cũng làm được.
Tôi nói:
- Được thôi, có bản lĩnh thì cậu cũng làm một bản kế hoạch đấu thầu thật đẹp cho tôi xem, hy vọng là tôi đã đánh giá thấp các cậu. – Tôi xem quyển lịch trên bàn, hôm nay ngày
mồng mười tháng Mười một, còn hơn một tháng nữa là tới thời gian đấu
thầu.
- Tôi cho các cậu thêm bốn ngày nữa, trước ngày mười bốn,
tôi phải có kế hoạch đấu thầu, để tôi thưởng thức trình độ cao của các
cậu, nhưng mà tôi nói trước, tôi không cần bảy tỏ quyết tâm bằng cách hô khẩu hiệu, nội dung phải cụ thể, có căn cứ, bằng chứng, phải phân tích
cả tình hình của Nam Hưng và Ức Lập, biết chưa, biết địch biết ta, trăm
trận trăm thắng!
Gương mặt Cảnh Phú Qúy thoáng tái đi, nhận ra
trong lời nói của tôi có ý không buông tha cho hắn, cũng giống như Lưu
Hân từng nói xỏ hắn. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được, nói:
- Số liệu có thể sắp xếp được, nhưng về tình hình của đối thủ thì hơi khó. – Tôi tỏ vẻ không vui:
- Chẳng phải vừa nãy cậu nói chỉ là chuyện nhỏ thôi sao? Bây giờ lại giở quẻ rồi à?
Cảnh Phú Quý giải thích:
- Khác nhau mà, đó chỉ là nói về một việc, còn thứ chúng ta cần là báo cáo điều tra.
Tôi nói:
- Chỉ dựa vào một bản fax vô cùng đơn giản này tôi tin rằng báo cáo điều
tra của người ta chắc chắn làm cũng rất tốt. Hơn nữa, những thứ này bình thường các cậu cũng nên thu thập chứ không phải