
ười đầu tiên bị
công an tìm chính là đại diện pháp nhân.
Tôi vẫn tỏ ra thản nhiên, ngừng ngay nét mặt hí hửng đầy khoa trương của mình, ngậm một điếu thuốc, châm lửa:
- Trong cái xã hội này có ai là không thay đổi?
- Không phải như thế, cậu thay đổi tới mức tôi sắp không nhận ra cậu rồi. Phi, ngày trước cậu chỉ có vẻ xấu bên ngoài, có lúc xấu nhưng đáng yêu, bây giờ cái xấu xa đã ăn vào xương cốt của cậu, cậu toàn làm những việc khiến người thân đau khổ, khiến kẻ thù sợ hãi. Ánh mắt cậu giờ lạnh
lùng, tham vọng và bất chấp thủ đoạn, thậm chí còn có chút điên cuồng,
tôi đã không còn tìm được cái cảm giác năm xưa khi có tiền tiêu chung
với cậu nữa rồi.
Những gì Cảnh Phú Quý nói đều là sự thực, vì
thành công, vì kinh doanh, tôi không những mất hết sĩ diện, mà còn vô
sỉ. Nhưng thân phận của mỗi người không phải vừa sinh ra đã được định
sẵn, gái điếm không phải sinh ra đã là gái điếm, làm kinh doanh nhiều
năm, vì bạn bè, ta rút đao tương trợ nhưng có khi ta lại bị chính bạn bè đâm trả hai đao, kết quả của việc căm ghét cái ác là khiến mình mất đi
đơn đặt hàng, vì người ác là những kẻ có tiền, còn kẻ yếu đuối, nghèo
khó lại không thể cho bạn một chút lợi nhuận, một tiếng “cảm ơn” chỉ là
vô ích với doanh thu của bạn. Người cao thượng sẽ mất hết tất cả, kẻ vô
sĩ kiếm được đầy nồi, đã gặp qua nhiều ví dụ anh lừa tôi, tôi lừa anh,
tôi thực sự đã âm thầm thay đổi. Không phải tôi muốn như thế, mà xã hội
ép tôi như thế. Tôi ngày càng thiếu lòng tin vào con người, bởi vì lòng
tin chỉ đem lại cho tôi bài học, sự nghi ngờ của tôi ngày càng nhiều,
bởi vì nghi ngờ giúp tôi nắm quyền chủ động. Vòng tròn của tôi ngày càng thu hẹp, ngày càng vạch rõ những người là khách hàng và không phải
khách hàng, tính cách tương đồng không còn là lý do để tôi kết bạn, “vô
dụng với mình” đã trở thành vấn đề đầu tiên luôn xuất hiện trong đầu
tôi. Cảnh Phú Quý nói tôi sa đọa, vô sỉ, thậm chí là có lúc điên cuồng,
tôi chỉ ầm ừ vài tiếng, tôi không sa đọa liệu có bán hàng được không?
Tôi không vô sỉ thì có mở công ty được không? Tôi không điên cuồng liệu
có nuôi sống được mười mấy người trong công ty không? Một triết gia nào
đó đã từng nói, thúc đẩy sự tiến bộ của xã hội không chỉ có ấm áp, không phải là cao thượng, mà là tham vọng, là vô sỉ, là tiền bạc!
Ngày nhỏ đi học, cô giáo cho làm bài văn “Lý tưởng của tôi”, tôi nói sau này lớn lên, tôi muốn làm một nhà khoa học, nhưng thực ra đó không phải là
lý tưởng thực sự của tôi, lý tưởng của tôi là làm “Thủ tướng”, tôi tự
cho rằng mình là người có tài năng xuất chúng, tôi còn viết ý nghĩ nào
vào trong nhật ký, ai ngờ bị đứa bạn cùng bàn là Ngô Chí An đọc trộm rồi còn đọc cho mọi người nghe, mọi người đều chê bai tôi là một thằng bé
cả ngày thò lò mũi xanh mà đòi làm Thủ tướng, đúng là cóc đòi ăn thịt
thiên nga, tôi giận dữ lao lên dùng nắm đấm nói chuyện với chúng nó, kết quả là má trái tôi bị đấm sưng vù lên trong cuộc hỗn chiến.
Hồi điền nguyện vọng thi đại học, nhìn mấy chữ “Khoa chính trị quốc tế”,
tôi thầm vui trong lòng, đây chẳng phải con đường tốt nhất để thực hiện
lý tưởng làm “Thủ tướng” của tôi sao? Theo như hiểu biết của tôi khi đó, chính trị quốc tế chính là giải quyết các mối quan hệ giữa quốc gia này với quốc gia khác, yêu cầu còn cao hơn, phức tạp hơn so với việc quản
lý một quốc gia, học xong nên làm việc ở Liên hợp quốc, nói thẳng ra là
có khả năng làm “Thư ký Liên hợp quốc, làm “Thủ tướng” của một nước đúng là chuyện nhỏ, thế là tôi cắm đầu vào “thực hiện ước mơ”.
Nhiều năm trôi qua, tôi không thể không khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của
những người bạn mới thời tiểu học, kết quả đương nhiên là tôi không thể
làm Thủ tướng, còn Ngô Chí An năm xưa chưa bao giờ muốn làm Thủ tướng
thì giờ đã là Phó Chủ tịch huyện ở huyện chúng tôi, nói thế nào cũng có
thể coi như là một “Phó Thủ tướng”. Mỗi người cuộc đời mỗi khác, có ai
biết kiếp trước của mình là gì, cũng không ai đoán được mười năm nữa
cuộc đời mình sẽ ra sao, đây chính là bi kịch của con người. Nhưng giờ
đây, chức danh của tôi cũng là người đứng đầu, chỉ có điều tôi là người
đứng đầu một công ty, không phải là một nhà nước, so với những kẻ cả
ngày chỉ biết gắn mông bên bàn mạt chược, hy vọng thắng được vài chục tệ về mua rau, tôi đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Tôi làm việc thường
không có quy củ, nói năng không nguyên tắc. Lúc bình thường, tôi còn có
thái độ nghiêm túc, nhưng gặp bạn bè than thiết hay phải lúc nổi nóng,
chút nho nhã hiếm hoi đến đáng thương trên người tôi sẽ bay biến mất.
Dạo gần đây trên mạng thịnh thành từ “dựa”, tôi bèn sửa lời thề trên Phổ Đà Sơn là: “Tôi không dựa vào người khác, chỉ dựa vào chính mình”
thành: “Tôi không dựa vào chính mình, có bản lĩnh thì dựa vào người
khác”. Khi nói câu đó, tôi cảm thấy mình trẻ trung, thời thượng, ngay cả những nhân viên thế hệ 8X ở công ty cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
Mọi người đều phản ánh tôi làm Tổng Giám đốc mà không ra dáng, không bao
giờ thắt cà vạt, hút thuốc bất kể chỗ nào, hễ ngồi xuống là gác chân lên bàn