
iệu Hữu Tài rất biết gãi đúng vào chỗ ngứa của tôi, cái
trò giả làm con cháu của hắn thiên hạ chẳng có ai đứng trên, ở điểm này
chắc chắn hắn là thầy của tôi. Hồi còn ở Cảnh Trình, có lần vì đòi gấp
một khoản tiền, sau khi áp dụng mọi chiêu đã vô hiệu, hắn đưa vợ con tới văn phòng của “Thượng đế”, ngồi xuống, buông ra một câu “Không trả tiền không đi”. Tất cả các khách hàng tới bàn công chuyện với công ty đó đều bị hắn kéo lại long trọng giới thiệu về tình hình của công ty, sau đó
con trai hắn cũng ở bên phối hợp, khóc lóc đòi ăn KFC, bà vợ thì chửi:
- Tiền ăn cơm còn chẳng có, còn đòi ăn KFC! Mày ép mẹ phải làm gà cho mày cắn phải không!
Khiến mọi người đều tỏ ra thương hại và chỉ trích ông chủ kia vô lương tâm,
thất đức. Cuối cùng ông chủ không trốn được nữa, đành phải trả tám triệu tệ, buổi tối còn mời cả nhà hắn tới sơn trang Thuận Phong ăn uống một
trận ê hề, thỉnh cầu duy nhất là: Ngày mai ngồi thêm một ngày nữa để
thanh minh cho công ty!
Câu chuyện này sau đó được lan truyền
khắp công ty Cảnh Trình, Chủ tịch Hội đồng quản trị đích thân chủ trì
cuộc họp tuyên dương, kết thúc cuộc họp, ông hiệu triệu mọi người:
- Hãy học theo tinh thần không bao giờ từ bỏ, chưa đạt được mục đích chưa chịu buông tay, hy sinh gia đình nhỏ để cứu gia đình lớn, hy sinh cái
tôi để cống hiến cho công ty, hãy học theo tinh thần của anh ấy “Tôi là
chủ của một công ty, chuyện của công ty cũng là chuyện của tôi”, – Ông
ta không ngừng nhắc đi nhắc lại cụm từ “học tập”, còn thêm vào đó “tinh
thần”, “khí phách”, khí thế thật sôi sục. Khi đó tôi nghĩ, nếu tôi gặp
phải chuyện như vậy, tôi sẽ làm gì? Chắc chắn tôi không làm được như
thế, trong lòng tôi vẫn có một giới hạn: Trước mặt khách hàng tôi có thể hạ thấp bản thân, nhưng tuyệt đối không đánh cược cả người nhà của
mình!
Buổi tối tôi thuê một phòng nhỏ trong nhà hàng Tương Ngạc ở đường Cửu Châu, mang theo một chai Ngũ Nương Dạ, vừa mới ngồi xuống
Triệu Hữu Tài đã nói:
- Cậu Phi, trong điện thoại cậu bốc tôi
lên tận mây xanh, rồi lại mang theo rượu, rõ ràng là chuẩn bị sẵn rồi
mới tới. – Câu nói này khiến tim tôi thoáng run, nghĩ bụng: Con bà nó,
đúng là khôn như ròi. Tôi giả bộ thản nhiên, nói:
- Chỉ là bữa cơm thường, hai anh em cứ thoải mái uống rượu, nói chuyện thôi.
Từ sau hôm Lâm Thăng hỏi tôi chuyên bên Khoa Mỹ, tôi đã quyết định sẽ phải lôi kéo nhân vật quan trọng Triệu Hữu Tài này về phía mình thì mới mong có phần thắng. Tuy rằng hắn là đối thủ cạnh tranh của tôi, nhưng Nam
Hưng cũng không phải của hắn, hắn chỉ là một người làm thuê, đây chính
là cửa ra. Chỉ có điều cửa ra này phải dùng lựu đạn hay phải dùng hỏa
tiễn để phá thì tôi vẫn còn đang cân nhắc.
Ban đầu bọn tôi chỉ
uống rượu, nói toàn chuyện phiếm, tuyệt không nhắc một câu nào liên quan tới công việc. Tôi tấn công vào tình cảm, nói về chuyện vui khi chúng
tôi cùng tới Phổ Đà Sơn, rồi còn chửi gã Phó Tổng Giám đốc Vương, người
đã đuổi Triệu Hữu Tài đi:
- Con bà nó, ngoài việc bắt bẻ người khác chẳng được cái bản lĩnh gì!
Sau đó tôi dần dần lái câu chuyện về chủ đề chính:
- Anh đúng là có con mắt nhìn xa trông rộng, ban đầu tôi chỉ nhìn thấy
Khoa Đạt, bây giờ nó không được nữa rồi, địa vị của Nam Hưng tại Khoa Mỹ hiện nay đều do một tay anh xây dựng, lợi hại! Mặc dù anh luôn rất
khiêm tốn, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ lắm.
- Không phải tôi
lợi hại, là vận may, đều nhờ vào vận may, nói không chừng ngày nào đó
Khoa Đạt lại nổi lên, chẳng phải họ có hợp tác với Panasonic nữa sao? –
Triệu Hữu Tài không tiếp chiêu, không cho tôi lý do để nói tiếp.
- Đúng thế, hy vọng là vậy. Có điều bây giờ mọi người đều đang chơi trận
chiến giá thành, chán lắm, người bị thương chỉ có chúng ta thôi, còn
người đắc lợi là Khoa Đạt, Khoa Mỹ, tổ chức đấu thầu một lần là họ cười
thầm một lần.
- Đúng thế, hôm nay anh giảm một hào, ngày mai tôi giảm năm xu, cứ thế chỉ lưỡng bại câu thương, đúng là vô nghĩa.
Cuối cùng Triệu Hữu Tài cũng tiếp chiêu, chỉ có điều cái gã này ranh ma lắm, chỉ phụ họa, không chủ động, tôi nghĩ chắc hắn đã quyết xem tôi diễn
màn kịch này tới đâu. Dù sao cũng là tôi hẹn hắn, bây giờ hắn là đại ca ở Khoa Mỹ, có quyền chủ động, dựa vào các mối quan hệ với thực lực của
tôi hiện nay vẫn miễn cưỡng có thể đấu lại với Nam Hưng. Tôi chửi thầm
trong lòng mấy câu, thấy tình thế như vậy, tôi chuyển chủ đề:
-
Nói thật lòng, ban đầu lúc tôi mới làm về bán hàng, là anh dìu dắt tôi,
dạy tôi rất nhiều đạo lý, tôi lúc nào cũng cảm tạ và khâm phục anh.
- Phi, nặng lời rồi, có phải cậu đang chửi tôi không?
- Đâu dám ạ? Năm xưa nếu không có anh khuyên nhủ, chắc tôi đã đánh gã Giám đốc của Quốc Vũ thật rồi, làm gì có tôi ngày hôm nay!
Đi lòng vòng một hồi lâu cuối cùng cũng trở lại vạch xuất phát, khi chai
rượu gần cạn, tôi thấy thời cơ đã đến, không nói rõ ràng một chút với
hắn thì không được, bèn vừa rót rượu vừa nói:
- Người anh em,
anh thấy hai nhà chúng ta cùng liên kết với nhau được không? Sức mạnh
của Ức Lập, Quảng Châu quá nhỏ, không thể gây ra sóng gió, tôi chẳng coi