
ẽ ghi nhớ lời dạy của chị.
Giờ tôi chẳng phải lo lắng điều gì nữa, thứ duy nhất tôi cần làm
là chờ đợi. Tôi lái xe vào con đường Cửu Châu, lướt trên mặt
đường êm ru, tôi đắc ý bật cười, làm những việc này là sở
trường của tôi, nếu bài thơ tán Thanh Thanh được phát trong loa
của nhà ăn, hiệu quả như một quả bom nguyên tử thì cái USB lần này của tôi đã trở thành một con dao Thụy Sĩ, lặng lẽ chọc
thẳng vào trái tim đối thủ, một dao chí mạng.
Những
ngọn cờ màu và chụp đèn bên đường dường như đang vẫy chào tôi, những người vui vẻ hai bên đường dường như đang cười cùng tôi,
cảnh tượng giống y ngày hôm qua, nhưng tâm trạng hoàn toàn khác
nhau. Giáng sinh sắp tới, sau đó là Tết dương lịch, năm nay có
thể có một cái Tết bình an, thoải mái. Tôi nhớ lại lời Lôi
tổng: “Hãy coi người nhà như những khách hàng quan trọng nhất”. Câu nói này đã thức tỉnh tôi, tôi từng lạc bước trước đồng
tiền, một lòng sùng bái đồng tiền mà quên mất những người yêu tôi, quan tâm tới tôi ở xung quanh. Tôi quyết định phải đối xử
với Thanh Thanh thật tốt, tối nay sẽ đưa cô ấy đi ăn một bữa
yến sào, cái thứ này tôi đã ăn chán nhưng Thanh Thanh còn chưa
bao giờ nhìn thấy. Tết Nguyên đán đưa cô ấy đến đảo Bali nghỉ
ngơi, hâm nóng lại thế giới của hai người. Còn cả Đô Đô, tôi đã hứa đưa nó đi Disney Land Hồng Kông mấy lần, nhưng chưa lúc nào
thực hiện được lời hứa, lần này tôi không thể thất hứa được
nữa, Tết dương lịch sẽ đi. Đúng rồi, rủ cả nhà Cảnh Phú Quý
cùng đi, tôi nợ hắn, hắn cũng nợ gia đình quá nhiều, coi như
hai nhà chúng tôi cùng đi nghỉ. Nghĩ tới những điều này, tôi
thậm chí còn cảm thấy mình không quan tâm tới kết quả cuối
cùng phía Lôi tổng nữa, nếu gia đình không hạnh phúc thì thành công phỏng cũng có ích gì?
Tôi sẽ nói cho họ biết dự
định của tôi, dành cho họ một ngạc nhiên, bèn gọi điện thoại
về nhà, con trai Đô Đô nghe máy:
- Cục cưng, mấy hôm nữa bố đưa con đi Disney Land được không?
Đô Đô không có vẻ hưng phấn như thường ngày, cũng không trả lời tôi:
- Bố, bao giờ bố về?
Tôi hơi ngạc nhiên, nói:
- Làm sao, có chuyện gì?
- Con sợ.
- Sợ gì? Ban ngày ban mặt, con là con trai cơ mà, mẹ không có nhà sao?
- Mẹ ra ngoài rồi, con… con sợ thật. – Giọng điệu cậu con trai rất rụt rè.
- Không nói ạ, trước khi đi mẹ còn đưa cho con môt bức thư, bảo
con… đưa cho bố, còn nữa, mẹ nói… mẹ nói nếu trước mười hai
giờ bố còn chưa về thì gọi điện thoại cho bố, con cứ ngồi
trên ghế xem đồng hồ, bây giờ còn kém… kém hai mươi tám phút
nữa. – Đô Đô kể một mạch, giọng hổn hển, nói năng không được
nhanh gọn như mọi khi.
Tôi nhìn chiếc đồng hồ điện tử của ô tô, hiển thị mười một giờ ba mươi phút. Tôi thấy lạ lùng, bèn nói:
- Đừng sợ, bố về ngay đây, được không?
Tôi gọi di động cho Thanh Thanh, tắt máy, gọi tiếp, vẫn tắt máy.
Một cảm giác bất an mạnh mẽ dâng lên, tôi thấy đầu mình tê
dại, suy nghĩ bắt đầu mơ hồ, tôi đạp mạnh thắng xe rồi lao vút về nhà.
Hồi sinh Đô Đô, bọn tôi không có kinh nghiệm, từ nửa năm trước khi mang thai tới mười tháng mang thai, rồi nửa năm sau khi sinh, mọi chi tiết trong quá trình kéo dài hai năm này,
chúng tôi đều phải lên mạng tra cứu hoặc hỏi những người có
kinh nghiệm, duy chỉ bỏ quên một chi tiết là nhét phong bì cho
bác sĩ gây mê, thế nên lúc sinh, thuốc mê hơi ít, Thanh Thanh đau
khóc thét lên, tôi chờ bên ngoài, tiếng hét vang ra qua bức
tường dày như cứa vào tim tôi. Khi đó tôi đã thề là phải đối
với Thanh Thanh thật tốt, sau này sẽ không để cô ấy chịu khổ
thêm chút nào nữa, sau khi Đô Đô được sinh ra, vết thương của
Thanh Thanh đau suốt ba tháng liền, ngày nào tôi cũng phải phục
vụ cô ấy, công việc thì bắt Cảnh Phú Quý làm thay, bỏ cả chơi mạt chược. Có một ngày, tôi quỳ xuống đất dùng nước ấm ngâm
hai đôi chân sưng phù của Thanh Thanh, Thanh Thanh xoa đầu tôi nói:
- Anh yêu, nếu anh thương yêu em cả đời như thế này thì tốt quá.
Tôi ngẩng đầu lên nói với cô ấy:
- Ngốc quá, em không sợ đau à?
Thanh Thanh cúi xuống ôm đầu tôi vào lòng:
- Em không sợ đau, chỉ cần anh đối xử tốt với em.
Tôi biết Thanh Thanh chỉ nói vậy, bình thường cô ấy sợ nhất là
đau. Hồi học Trung học, cô ấy tham gia một cuộc thi chạy bền,
bị ngã trầy cả gối, cô ấy ở nhà khóc lóc suốt nửa tháng
trời, điều này mẹ vợ nói với tôi trước khi cưới, ý tứ rất
rõ ràng, Thanh Thanh sợ đau, đừng để cô ấy bị thương, phải đối
xử tốt với cô ấy một chút.
Tôi đã hứa không biết bao
nhiêu lần, nhưng sau đó lại vì một nguyên nhân nào đó mà quên
lời hứa, còn Thanh Thanh vẫn không bao giờ oán trách một lời
dù rằng đã bị thương nhiều lần, chỉ mong một điều, tôi phải
yêu cô ấy, chung thủy với cô ấy, nhưng thật bất hạnh, đến điều
này mà tôi cũng không làm được.
Mỗi người con gái đều
là một thiên thần mà ông trời gửi xuống, khi họ rơi nước mắt
vì con trai, đôi cánh thiên thần của họ sẽ bị gãy, rơi xuống
nhân gian, trở thành người phàm. Tôi không biết vào lúc tôi đang
ăn chơi sa đọa, từng có một thiên thần, một người phụ nữ vì
tôi mà rơi nước mắt và xuống trần nhân gian, Thanh Thanh trong
cuộc sống