
sau, tôi
nửa mơ nửa tỉnh nói:
- Tiểu Ngọc, kể chuyện cười cho
anh nghe. – Tôi biết trong điện thoại của cô ta thường có những
câu chuyện mới, coi như tìm vui trong nỗi khổ.
- Ôi, anh nhắc em mới nhớ, vừa nãy em gặp một người bạn của anh, còn dùng điện thoại quay hình lại đấy.
- Cái gì thế, có phải không? – Lúc này tôi hoàn toàn không có hứng thú với những thứ gọi là bạn bè nữa.
- Này, anh xem đi rồi nói. – Tiểu Ngọc lấy điện thoại trong túi ra rồi đưa cho tôi.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu vì sao trong giấc mơ của mình lại xuất
hiện Tiểu Ngọc, có lẽ vì sau khi đi Trúc Tiên Động thắp hương,
thần linh đã báo mộng cho tôi, hoặc là lão đạo sĩ ở Phổ Đà
Sơn nói không sai, một người đàn bà hại tôi, người đàn bà khác lại cứu tôi, Lưu Hân khiến cả nhà lẫn công ty tôi đều không
được yên ổn, và Tiểu Ngọc hôm nay là quý nhân của tôi.
Tôi run tay cầm chiếc điện thoại xem hết đoạn quay, bật dậy khỏi
giường, ngửa cổ lên cười ha hả điên cuồng, một con sóng âm thanh mạnh mẽ lan tỏa trong căn phòng, khiến căn phòng dường như
thoáng qua một cơn gió, đến rèm cửa cũng lay động, phát ra âm
thanh, sau đó tiếng cười lại xuyên qua bức tường, xuyên qua cửa
sổ, vang vọng trong bầu trời tối đen nơi khách sạn,, trong đêm
tối tĩnh mịch này, nó trở nên vô cùng đáng sợ. Tiểu Ngọc
không hiểu gì, bởi vậy sững lại, tôi cúi người xuống, dang tay
ôm cô ta:
- Tiểu Ngọc, em đúng là quý nhân của anh! Em là ân nhân cứu mạng của anh! Ha ha!
Tôi như người được khải tử hoàn sinh, tôi đã cảm nhận được niềm
vui cực độ sau một đòn chí mạng, tôi đã được sống lại.
Một luồng khí nóng bốc lên trong đầu, sau đó lan ra khắp cơ thể
tôi, ngay lập tức, tôi cảm thấy cả người mình cương cứng, trần
đầy sức sống.
Làm xong việc, tôi nằm trên giường, khắp
người là mồ hôi, nghiêng đầu nói với Tiểu Ngọc đang cuộn mình
trong lòng tôi:
- Chẳng phải em nói cao trào của đàn bà
tỷ lệ thuận với con số không đằng sau đồng tiền sao? Hôm nay anh không có tiền trả cho em đâu.
Tiểu Ngọc đưa tay ra vuốt ve gương mặt tôi, ngẩng đầu lên nhìn tôi cười toe toét:
- Anh, anh là ngoại lệ duy nhất.
Ôm Tiểu Ngọc mệt mỏi ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, trên giường chỉ còn mỗi tôi, cảm giác các cơ đau nhức, cả người mất sức, tôi
khó khăn lắm mới ngồi dậy và dựa vào thành giường được, trên
chiếc tủ lạnh cạnh đó có một chiếc điện thoại, bên dưới là
một bức thư, trên drap giường là dấu vết của chất lỏng bẩn
thỉu, đó là tội chứng của sự điên cuồng đêm qua.
Anh, em từng mơ mộng rằng cái ngày anh tìm em sẽ như thế nào, thậm
chí em còn khát khao có những động chạm cơ thể với anh, cho
tới đêm qua, không dám nói là anh đã có em, nhưng cuối cùng em
cũng được nằm trong lòng anh, mặc dù thời gian rất ngắn ngủi,
mặc dù em hiểu rằng cả đời này chỉ có một lần, mặc dù em
biết anh không phải vì em, nhưng em muốn nói với anh, em thỏa
mãn rồi, em thực sự rất vui.
Chẳng có người đàn bà
nào không khát khao tình yêu, nhưng từ lần đầu tiên em đứng
trước mặt các khách hàng để người ta lựa chọn, em đã ý thức
được rằng tình yêu trong sáng sẽ mãi mãi rời bỏ em mà đi.
Lẽ ra em đã trở thành một giáo viên, nhưng giờ lại lưu lạc đến
bước đường này, trở thành một người vô liêm sỉ. Em rất hối
hận, thậm chí còn trách cứ bố mẹ em, nếu họ có quyền có
thế, chỉ cần họ có một thu nhập bình thường một chút thì em
đã không đi đến bước đường này. Nhưng mỗi khi Tết đến trở về
nhà, họ giết con lợn họ đã nuôi cả một năm, mang sữa từ năm
trước em gửi về cho họ, nhưng họ không nỡ uống, ra pha cho em,
sau đó luôn miệng nói là họ không thích uống sữa, nước mắt em
lại trào ra, cuối cùng em cũng nhận ra, em có ngày hôm nay không thể trách bất cứ ai, chỉ có thể trách bản thân em, vì em là
đồ vô dụng!
Em vẫn phải cảm ơn bố mẹ mình, họ đã cho
em một dung mạo và cơ thể đẹp. Ban đầu em làm nghề này, em xấu hổ không dám nhận mình là sinh viên, bởi vì em cảm thấy đó
là một sự sỉ nhục, sau đó em gần như tê dại, thậm chí còn
chủ động đề cập tới, bởi vì cái mác sinh viên giúp em có
được nhiều khách hơn, nỗi xấu hổ, nhục nhã ban đầu đã được
sự chủ động thừa nhận thay thế chỉ sau ba tháng, đúng là một
sự thay đổi chóng mặt, mà tất cả chỉ vì đồng tiền.
Em đã bước trên một con đường không có đường lùi, từng có hai
người chị em đến một công ty làm nhân viên văn thư và đến khách
sạn làm nhân viên phục vụ, nhưng chỉ hai tháng sau họ đã quay
lại, ông chủ và khách sạn gây khó khăn, những hy sinh mình bỏ
ra chỉ đổi lại được một, hai nghìn tệ, đã quen ăn hải sản,
làm sao họ nuốt nổi những bữa cơm đạm bạc. Thế nên làm nghề
của bọn em, đường thoát cuối cùng chỉ có hai con đường: Một
con đường là sau khi nhan sắc tàn tạ, mở một cửa hàng nhỏ ở
quê, sau đó tìm một người đàn ông thật thà nhưng nghèo khó để
cưới; con đường còn lại là cứ làm tiếp, giá đi khách từ tám
trăm tệ giảm xuống còn ba trăm tệ, rồi còn năm mươi tệ, sau đó
hít thuốc phiện, một ngày nào đó sẽ chết ở một chân cầu hay
góc tường. Em đã nhìn thấy rõ tương lai của mình là như thế
nào.
Anh Phi, từ trước tới nay chưa có người nào tôn