
để mong cậu thông cảm và tha thứ đấy.
- Người ta đã thế rồi mà cậu còn không buông tha, liệu có hơi… hơi…không? – Tôi nổi giận.
- Nếu cô ta chết thì tôi tin cô ta thực sự hối hận, nhưng cô ta không
chết, khiến người ta không thể không nghi ngờ động cơ của cô ta.
Tôi nói:
- Cái lô-gíc của cậu kiểu gì vậy, cả đống người tự sát không thành công,
không lẽ ai cũng như cậu nói sao? Sao cậu không thể khoan dung cho Lưu
Hân một chút?
- Khoan dung? Tôi cũng muốn khoan dung với cô ta,
nhưng cô ta không xứng! Tự cổ chí kim bao nhiêu ví dụ, Võ Tắc Thiên, Từ
Hy, Nữ hoàng Ai Cập? Cái người tên Cleo gì gì đó, tối độc phụ nhân tâm. – Cảnh Phú Quý vẫn hằn học, – Cậu đề phòng đàn ông thì giỏi lắm, nhưng
trước mặt đàn bà lại chỉ là một thằng ngu.
Tôi suýt nữa thì mang bức thư của Lưu Hân ra để chứng minh Lưu Hân vẫn còn là người có lương
tâm, nhưng lại sợ hắn cười tôi nhiều hơn, như thế chẳng khác nào tự vả
vào mặt mình. Đành đuối lý, Cảnh Phú Quý nói gì tôi cũng phải nhịn lại.
Tôi nói:
- Lưu Hân có điều khó nói, mẹ cô ấy bị bệnh phải dùng tiền, cô ấy còn phải trả nợ người khác, không phải là vì cô ấy tham lam.
Cảnh Phú Quý nói:
- Cậu còn biện hộ cho cô ta, đúng là chấp mê bất ngộ!
Tôi nghĩ có tranh luận thêm với Cảnh Phú Quý về chủ đề này cũng chẳng có ý
nghĩa gì nữa, tôi không thể thuyết phục được hắn, giải thích đến đâu hắn cũng cho rằng tôi thiên vị, nhưng tôi không hiểu vì sao Cảnh Phú Quý
lại có thành kiến, thậm chí có thể nói là thù hận với Lưu Hân như thế,
tôi hỏi hắn:
- Cậu với Lưu Hân rốt cuộc là làm sao? Có phải có việc gì mà tôi không biết không?
Cảnh Phú Quý khựng lại như điện giật, ánh mắt thoáng qua một tia hoảng loạn, sau đó vội vàng quay mặt đi, chầm chậm châm một điếu thuốc rồi trả lời:
- Không có.
GẶP MẶT BẠN HỌC
Lâm Thăng không báo cảnh sát, vì tức giận quá nên hắn mới dọa tôi như vậy.
Chuyện này là do hắn nói với tôi trên đường tới cảng Cửu Châu đón Trịnh
Tư Tư, lúc đó tôi hét lên, vỗ mạnh lên vai hắn:
- Tốt quá, tốt quá! Ha ha!
Lâm Thăng giật mình:
- Việc gì anh phải kích động thế!
Tôi chẳng quan tâm, nói:
- Tôi biết là anh sẽ không làm chuyện ngốc nghếch đó, Lâm tổng đúng là Lâm tổng! Lâm tổng thông minh tuyệt đỉnh! MBA có khác!
Lâm Thăng tránh cánh tay tôi, mắt nhìn thẳng về phía trước:
- Thực ra tôi thực sự là gã ngốc.
- Chửi tôi, anh đang chửi tôi hả! – Hai tay tôi nắm chặt vô lăng, ánh mắt lúc nhìn đường, lúc quay sang nhìn Lâm Thăng, vui không tả xiết.
Lâm Thăng vẫn giữ cái biểu cảm lạnh nhạt đó, tâm trạng tôi thì rất tốt:
- Hôm nay gặp mặt bạn đồng môn, mở một chai rượu ngon, uống cho đã!
- Hừ, tôi thấy anh hưng phấn không phải vì tôi không báo cảnh sát, mà là vì người đẹp tới chơi phải không?
Tôi cười he he:
- Cả hai đều có, cả hai đều có. – Lúc này Lâm Thăng có nói gì tôi cũng không chấp nhặt với hắn.
Chúng tôi đứng ngay ở cửa phòng làm thủ tục nhập cảnh, trong dòng người đông
đúc qua lại, tôi nhìn một cái là nhận ngay ra Tư Tư, chiếc váy màu vàng
nhạt, mái tóc dài ngang vai, trước ngực là một sợi dây chuyền, tay xách
vali hành lý, trên vai là một chiếc túi to, gương mặt sáng lấp lánh,
đúng là một người phụ nữ thành đạt. Cô ấy cũng nhìn thấy tôi, bèn vẫy
tay, tôi giơ tay lên mỉm cười với cô ấy, Lâm Thăng đứng cạnh không có
phản ứng gì, ánh mắt thậm chí là hơi khác thường.
Trịnh Tư Tư
nhận giấy tờ ở bàn thủ tục xong bèn chậm rãi đi tới, hình dáng ngày càng rõ nét, cách trang điểm, ăn mặc đúng là của một người thành công, nhanh nhẹn, nho nhã, sang trọng. Nhìn vào gương mặt trắng như ngọc của Tư Tư, hình ảnh cô ấy khi còn ở đại học bỗng chốc xuất hiện trong đầu tôi, còn cách nhau một đoạn mà cô ấy đã tươi cười đưa tay phải ra, tôi lập tức
bước lên bắt tay Tư Tư, ngón tay mềm mại, mát rượi, lòng bàn tay đổ mồ
hôi, sau đó nghiêng người để cô ấy với Lâm Thăng đối mặt nhau, đang định giới thiệu thì Lâm Thăng nói:
- Chúng tôi quen nhau!
Kéo Trịnh Tư Tư về thẳng khách sạn thì một cú điện thoại lạ gọi tới, kiên
trì vang lên, ấn nút nghe, bên kia là giọng nói lạnh lẽo như thể phát ra từ độ sâu ba nghìn mét:
- Lý Tiểu Phi, chúng ta nói chuyện với nhau.
- Anh là ai? Tôi quen anh không? – Giọng nói ấy không hề quen thuộc.
- Anh không quen tôi, nhưng quen Lưu Hân chứ?
Tôi nhớ ra, Tống Trị Quốc, bạn trai cũ của Lưu Hân, một kẻ thất bại nợ như chúa Chổm.
Tôi đứng lên, đi ra khỏi phòng.
- Vì sao lại đùa giỡn với cô ấy?
- Đùa giỡn? Nực cười! Là cô ta đùa giỡn tôi!
- Không phải anh đùa giỡn cô ấy thì sao cô ấy lại tự sát?
- Tôi còn đang định tìm người trả lời câu hỏi này đây!
- Anh đừng giả bộ với tôi, anh không sợ tôi tố cáo với vợ anh việc anh chơi điếm ở Củng Bắc sao?
Thì ra hôm đó người theo dõi tôi là gã này, cuối cùng tôi cũng hiểu. Chỉ có điều tính tôi vốn ưa ngọt chứ không ưa cứng, hít sâu một hơi, nói:
- Họ Tống kia, mày nghe cho rõ đây, tao hận nhất là thằng nào uy hiếp
tao! Mày mà dám chơi tao thì ông mày sẽ ném ra mười nghìn tệ để mua một
cánh tay của mày!
Bên tai vang lên tiếng thở hổn hển rất rõ ràng, đầu bên kia im lặng một lát,