
Phố hay không!
Cũng
qua lần gặp mặt Trịnh Tư Tư mà cuối cùng tôi đã hiểu nguyên nhân khiến
Lâm Thăng rời khỏi Thượng Hải để đến cái thành phố nhỏ bé này. Bạn gái
thời đại học của Lâm Thăng là bạn cùng lớp với Trịnh Tư Tư, cũng là
người Thượng Hải, yêu nhau hai năm, đến khi tốt nghiệp thì chia tay,
nguyên nhân rất đơn giản, nhà gái không đồng ý, bố mẹ Lâm Thăng đều là
công nhân đã thất nghiệp, nhà ở phố Dương Thụ của Thượng Hải, thuộc vào
“Khu ổ chuột”, lời nói và cách sống của họ hoàn toàn khác với nhà gái.
Trong lúc giận dữ, Lâm Thăng đã chạy tới Châu Hải, quyết tâm sống thật
thành công để cho người ta thấy.
Lâm Thăng vò chiếc áo trong tay:
- Tôi không làm chuyện ngu ngốc đó đâu, anh tưởng cô ta là con ngốc chắc, không đâu, cô ta về sẽ bốc phét rằng: “Ôi, tôi có một người bạn sống ở
số 1 Tân Giang, tôi còn tới nhà anh ta ăn cơm rồi cơ”.
THA THỨ CHO LƯU HÂN
Tôi không đồng ý với việc lập tức sa thải Lưu Hân, tôi nói:
- Các người không nghĩ xem, tài vụ từ trước tới nay là do Lưu Hân phụ
trách, mấy cái hóa đơn giá trị gia tăng đều là khai khống, nếu ép cô ấy
quá, một đống những giấy tờ đen bị đưa tới Cục thuế thì làm thế nào? Các người đừng nóng nảy, hãy bình tĩnh và suy nghĩ được không?
Lâm Thăng hừ một tiếng:
- Cô ta chỉ là một đứa con gái, làm gì có cái gan đó, có thể tìm người
giải quyết cô ta mà, bình thường chẳng phải anh không sợ trời, không sợ
đất?
Cảnh Phú Quý đứng cạnh cũng mở miệng:
- Chắc chắn cô ta là người gọi điện thoại cho vợ cậu, con đàn bà này khiến cả tôi lẫn Lâm tổng đều bị nghi oan.
Tôi không trả lời, thực ra không cần trả lời, đáp án đã rõ ràng lắm rồi,
chỉ có điều họ không biết quá trình, mà thực ra quá trình đó cũng không
cần biết, biết ai làm như thế là đủ rồi.
Lỗi do mình gây ra nên
quả đắng cũng phải tự mình nuốt, cho dù nó có khó nuốt đến đâu. Xảy ra
chuyện này, Lưu Hân không thể quay về công ty được nữa, nhưng tôi vẫn
phải nói những lời níu kéo. Công ty và cá nhân tôi không nợ Lưu Hân điều gì, cô ta làm việc xấu với công ty, gây phiền phức cho tôi, chúng tôi
không báo cảnh sát, không tố cáo, không truy cứu trách nhiệm hình sự đối với cô ta đã là rất nhân đạo. Song tôi không biết là mình có nên hận cô ta không, trong mắt người ngoài, cô ta có phải ngồi tù cũng không hết
tội, nhưng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ đó, nếu cô ta thực sự tham lam,
xấu xa thì cô ta có thể hoàn toàn ôm hết tiền của công ty bỏ chạy, sau
đó bốc hơi khỏi thế giới này. Nhưng tôi không thể nói với họ những lời
như thế, nếu không chắc chắn họ sẽ tưởng tôi đã bị điên vì ăn phải bùa
ngải của Lưu Hân.
Lúc ra tới cửa, Lâm Thăng còn ném lại một câu:
- Cho dù thế nào, nếu không vào được Khoa Mỹ, không giải quyết được bên Trịnh Tư Tư thì tôi sẽ lập tức rút cổ phần.
Lần thứ hai tôi vào bệnh viện, bác sĩ nói ngày mai Lưu Hân có thể ra viện,
tôi đưa thông tin cổ phiếu cho Lưu Hân xem, cô quay đầu đi, không muốn
nhìn. Tôi nói:
- Nhìn đi, bán hết cổ phiếu rồi, không những
không thiếu tiền vốn mà còn kiếm được hai mươi nghìn nữa, tôi với Lâm
tổng bàn với nhau rồi, việc của cô dù tính chất có nghiêm trọng, tuy
nhiên cũng không gây tổn thất gì cho công ty, ngược lại còn kiếm được
tiền, đương nhiên số tiền này không thể trả cho cô, dùng để bổ sung vào
quỹ coi như lấy công chuộc tội.
Lưu Hân vẫn không quay đầu lại, nhưng tôi nhận ra chiếc khăn đắp trên người cô khẽ run rẩy.
Mẹ Lưu Hân vui mừng hỏi tôi:
- Thực sự không sao hả?
- Không sao ạ. – Tôi nói.
Bỗng dưng mẹ Lưu Hân khóc như mưa rồi quỳ thụp xuống, tôi vội vàng đỡ bà dậy:
- Đừng thế bác.
Mẹ Lưu Hân đưa tay lên lau nước mắt:
- Lý tổng, cậu là người tốt, tôi trách nhầm cậu rồi, đều là lỗi của Lưu Hân nhà tôi.
Tôi quay người đi, định nói với Lưu Hân vài câu nhưng rồi lại thôi, mẹ Lưu Hân nhận ra, bèn nói:
- Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài mua ít hoa quả. – Bà vừa ra khỏi phòng bệnh, tôi đã ngồi xuống bên mép giường.
- Vì sao? – Lưu Hân vẫn không quay đầu nhìn tôi.
- Cái gì vì sao? – Tôi hỏi khẽ.
Lưu Hân chầm chậm quay đầu lại, khóe mắt long lanh nước:
- Vì sao lại đối với em tốt thế?
Tôi lặng lẽ đưa tay ra, lau nhẹ vệt nước mắt của cô, nhìn cô chăm chú, khóe miệng thoáng chuyển động:
- Không biết, anh cũng không biết…
Tôi cúi thấp đầu đi ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời xuyên qua những tán lá, nhảy nhót trên đường, tạo thành những vệt sáng tối loang lổ. Tôi nheo
mắt nhìn lên bầu trời, ánh mặt trời chói mắt nhưng ấm áp, tôi nhớ lại
tôi ngày trước, nhớ lại hồi đại học, để viết một bài thơ phải vắt óc
suốt ba ngày ba đêm, nhớ lại tôi với Cảnh Phú Quý người không một xu
dính túi, đứng trên con đường Tình nhân ngắm cảnh và tưởng tượng về
tương lai của chúng tôi, nhớ lại sự ấu trĩ, sự điên cuồng của tôi… Tất
cả đều thật ấm áp, đều đáng để trân trọng. Nhưng bây giờ thì sao, thế
giới thật điên cuồng, những con người xung quanh thật điên cuồng, vì sao lại như vậy, đồng tiền có thực sự là tất cả? Nó có đáng để tất cả mọi
người đều lao vào nó như thiêu thân lao vào lửa không? THẮP HƯƠNG KHẤN PHẬT
Chuyện của Lư