
tình phụ tử đã
lâu không có – đó là khát khao bao nhiêu lần trong giấc mơ thuở niên
thiếu của cô. Cô quá mừng vui, quá kinh ngạc, và cả sợ hãi, ban ngày cô
sống trong những vinh quang ở công ty, cố gắng bắt bản thân mình làm một cách tốt nhất, nhưng cứ tối đến, đồng hành với cô chỉ là sự cô đơn và
những nỗi dày vò.
Một bên là mạo hiểm, đi ngược lại lương tâm
khi làm việc có lỗi với ông chủ, một bên là ông chủ luôn bảo vệ cô, cho
cô niềm vui và tự tin, đến cuối cùng, cô ngày càng không khống chế nổi
bản thân mình, thậm chí còn trở nên biến thái, bao nhiêu lần cô giật
mình tỉnh giấc với những giọt nước mắt còn đọng lại từ giấc mơ, cô đã
làm sai quá nhiều việc, cô không biết mình sẽ đi đến đâu.
Cô gái ấy chính là em, ông chủ ấy chính là anh.
Em ích kỷ, em sợ mình không giữ được anh, em sợ số phận của em lại đi vào
vết xe đổ của mẹ em, em quyết định dùng thanh danh của mình để đánh
cược, nên mới có một hành động ngông cuồng: Cú điện thoại hôm đó là do
em xuống lầu bảo một người qua đường gọi giúp, em muốn dùng hành động đó để anh với Thanh Thanh ly hôn, em tin là em sẽ khiến anh hạnh phúc hơn
chị ấy. Em cũng không mang thai, em muốn thử xem anh có thực sự yêu em
không. Còn nữa, con dấu riêng là em tới nơi khác đóng dấu, bảo người thợ khắc làm thêm một cái giống y như cũ, bởi vì em cần tiền, cần tiền để
thoát khỏi sự đeo bám của người bạn trai cũ, hơn nữa mẹ em cũng đã yếu
lắm rồi, em không muốn mẹ qua đời khi chưa nhìn thấy em được sống hạnh
phúc.
Mọi điều em làm đều thật sự thất đức, thậm chí có thể nói
là phạm tội. Tiền của công ty em dùng để mua cổ phiếu, số cổ phiếu đó em để ở một tài khoản tại công ty chứng khoán Quảng Phát, thẻ tài khoản
cất trong tủ bảo hiểm ở văn phòng, tất cả mật mã đều là 701114, ngày
sinh nhật của anh, đó là dãy số mà cả đời em cũng không quên.
Tổng cộng em kiếm được một trăm sáu mươi nghìn tệ, một phần trả nợ, một phần trị bệnh cho mẹ em rồi, giờ em chẳng thể trả tiền được nữa, cũng chẳng
còn mặt mũi nào gặp ai, chỉ mong được ra đi và chôn vùi mọi thứ. Tạm
biệt, xin hãy tha thứ cho sai lầm của em, nếu có kiếp sau, em mong được
quen anh sớm hơn…
Tôi chầm chậm gấp lá thư vào, mở cửa sổ ra thở dài một tiếng. Tâm trạng tôi rất phức tạp, không biết là nên hận, nên
cảm thán hay thương xót. Một cô gái đơn thương độc mã đấu chọi với đời,
không gia cảnh, không nguồn vốn, trong thời đại mà mọi thứ đều là trao
đổi này, có lẽ cô ta làm bất cứ việc gì cũng có thể lý giải được, giống
như Tiểu Ngọc sa vào bước đường hôm nay, thứ duy nhất cô ấy có thể sử
dụng là cơ thể được bố mẹ ban cho. Bạn có thể chửi cô ấy vô dụng, chê cô ấy là đôi giày rách, nhưng cô ấy nỗ lực chắc chắn sẽ có kết quả sao?
Sau một hồi lục lọi ở văn phòng của Lưu Hân, tôi tìm được thứ mình muốn,
sau đó gọi Lâm Thăng, đi thẳng tới công ty chứng khoán Quảng Phát.
Vào hôm Lưu Hân mất tích, chỉ số cổ phiếu tăng hai trăm điểm, cổ phiếu Quý
Đường 000833 mà cô ta mua đã tăng hai phiên kịch trần, giá trên thị
trường giờ là năm trăm hai mốt nghìn không trăm mười bảy tệ, trừ đi tiền vốn còn kiếm được hai mươi nghìn nữa, đúng là một cô gái tài giỏi. Tôi
thầm khâm phục cô ta, không biết cô ta giỏi hơn cái gã gà mờ như tôi bao nhiêu lần, Lâm Thăng đứng cạnh nói:
- Mau bán đi, tiền vào túi thì mới yên tâm! – Lần này tôi cung cúc nghe theo lời hắn, vội vàng đổi số cổ phiếu kia thành tiền.
Có kết quả này, tôi không còn hoang mang nữa, lại khôi phục phong cách tếu táo thường ngày:
- Không ngờ Lưu Hân lại là thần cổ phiếu, chọn hay thật, cái nào cũng
kiếm được tiền. Thăng này, hay là chúng ta gọi Lưu Hân về giúp chúng ta
chơi cổ phiếu cũng được, vừa kiếm được nhanh mà lại nhẹ nhàng, còn hơn
là mở công ty.
Lâm Thăng dội cho tôi một gáo nước lạnh:
- Anh bị bệnh à, xảy ra chuyện lớn như thế này mà còn đùa được!
Cảnh Phú Quý cầm tờ “Đô thị Phương Nam” trên tay, ung dung rung đùi, cả
người lọt thỏm trong sô-pha. Lưu Hân cuối cùng cũng gây chuyện, tâm
trạng của hắn rất tốt, bắt đầu quan tâm tới tình hình quốc tế và động
thái mới trong ngành giải trí, vừa đọc báo vừa chửi thề.
Một lát sau hắn buông ra một câu:
- Tôi hỏi này, nước Mỹ có xuất quân đánh I-rắc không? – Thấy thế tôi
không thể im lặng được nữa, nếu không chắc chắn hắn sẽ không buông tha,
đành mệt mỏi nói:
- Tôi biết làm sao được, cậu đi mà hỏi Tổng thống Mỹ.
Hắn vẫn không cam tâm:
- Chẳng phải cậu học chính trị quốc tế sao? Phân tích xem nào.
Tuy rằng tôi học chuyên ngành Chính trị quốc tế, nhưng tôi cảm thấy phẩm vị của mình ngày càng tầm thường, báo chí không bao giờ quan tâm tới tin
trang nhất, chỉ nhạy cảm với những tin lá cải như giết người, đốt nhà,
bắt cóc, tham ô, hối lộ, ngoại tình…, nếu sớm biết như thế tôi đã học
chuyên ngành khác cho phù hợp với sở trường.
Tôi nói cậu đừng ăn khoai nói chuyện thế giới nữa, giải quyết cho xong chuyện đấu thầu đi. Cảnh Phú Quý ngập ngừng:
- Được thôi, cậu đã nói thế thì tôi quan tâm một chút tới chuyện xung
quanh vậy, tôi không tin là Lưu Hân tự sát thật! Cô ta muốn dùng khổ
nhục kế