
u Hân đã kết thúc, tôi mau chóng lấy lại tâm lý, nhớ tới câu nói của Lâm Thăng ném
lại, tôi lật nhanh quyển lịch bàn, hôm nay là ngày mồng bốn
tháng Mười hai, cách ngày đấu thầu mười sáu ngày nữa, mai lại là mười lăm tháng Mười âm lịch, tôi định đến Trúc Sơn Động.
Nửa năm trước, Dương Hồng Năng nói Trúc Sơn Động rất linh, lúc nào
có thời gian hãy tới đó thắp hương, tôi không mấy để ý, nhiều
việc quá nên suýt quên chuyện này. Sau đó có một hôm là thứ
Bảy, lại đúng vào mồng một, một mình tôi ở nhà rảnh rỗi,
thời gian đó tôi thấy lòng mình luôn buồn bực, bèn lái xe tới
Trúc Sơn Động, nơi đó rất đông người, hương khói nghi ngút, tôi
thắp ba nén nhang, thắp lên bàn thờ rồi ra bãi cỏ hút thuốc,
tới lúc đó điện thoại đổ chuông, Cảnh Phú Quý gọi, giọng nói hưng phấn thông báo cửa đầu tiên bên Khoa Mỹ đã qua rồi, thứ
Hai sẽ có hóa đơn. Cúp điện thoại, tôi há hốc miệng, quay nhìn vào miếu Quan Đế, đúng là thiêng thật. Sau lần đi Macao đánh
bạc quay về, tôi lại tới lần nữa, thắp hương xong, vừa xuống
núi thì một đạo sĩ mặc bộ quần áo màu đỏ từ xa nhìn thấy
tôi bèn đuổi theo, giơ ngón tay cái lên:
- Ông chủ diện tướng (tướng mặt) của anh rất tốt.
Cái kiểu lừa tiền này tôi đã gặp nhiều, không muốn quan tấm tới ông ta bèn lên tiếng lấp liếm:
- Vâng, tôi biết rồi. – Sau đó tôi rảo chân bước đi, vừa mở cửa xe ra, định lên xe ông ta lại gọi với tôi một câu:
- Anh không đánh bạc được. – Tôi khựng lại. Cửa xe vừa mở được một nửa bèn dừng lại, quay đầu nhìn ông ta.
- Tôi không phải người mê tín, luận về chơi bài tôi không kém
người khác, còn về độ tuổi chơi bài cũng đã có kinh nghiệm
hơn mười năm, nhưng trên bàn mạt chược chơi mười tôi thua chín,
chơi với bọn Vương Tiểu Lệ, lần nào tôi cũng thua mất mấy
nghìn tệ, chứ đừng nói là chơi với Lộ Cường hay Lương Hùng
Vĩ, toàn những con nghiện mạt chược cả. Một câu nói của ông ta khiến tôi như sực tỉnh giữa cơn mê, có lẽ ông trời đã định tôi không thể kiếm tiền bằng cách này, mà tôi cũng không muốn cố
vớt vát làm gì, lúc nào nên dừng tay thì dừng. Hôm đó tôi rút hết tiền mặt trong người ra, khoảng hơn một nghìn hai trăm tệ,
đến cả mười tệ lẻ của tôi, ông ta cũng giằng mất, nói là cho
càng nhiều bói càng chuẩn:
- Tiền nào của nấy mà.
Tôi hỏi dựa vào đâu ông nhìn ra tôi không thể đánh bạc, ông ta cười he he giơ ngón tay trỏ lên:
- Thiên cơ, thiên cơ bất khả lộ, anh tin tôi là được.
Tôi lên xe, ông ta níu cánh cửa, xòe ngón tay, nói là nể tình anh
cho tôi nhiều, nên tôi tặng anh thêm một câu nữa, hai năm sau anh
sẽ lái BMW 600.
Sáng sớm tôi đã dậy tắm rửa sạch sẽ –
thân mật với Thanh Thanh có thể không tắm, nhưng chuyện này là
phải chân thành. Sau đó tôi cầm hai tờ giấy đã viết sẵn từ hôm qua, lái xe lên thẳng Trúc Sơn Động. Trong xe, tôi bật CD nghe
“Bản giao hưởng định mệnh” của Beethoven, tôi ngân nga theo, tâm
trạng vô cùng thoải mái. Lên đến miếu Quan Đế, tuy trời vẫn
còn sớm, nhưng vì ngày mồng một nên người đến đây thắp hương
rất đông, khói hương vờn trong không khí, trong đại điện có rất
nhiều người đang đứng khấn vái, tôi lấy ra sáu nén hương, len
lỏi trong đám người, nhắm mắt lẩm bẩm đọc mấy câu, vái ba vái rồi cầm hai tờ giấy đã vo tròn trong tay, ném xuống đất, hai
tờ giấy lăn vài vòng trên đất rồi dừng lại ở chân tôi, tôi cúi xuống nhặt tờ giấy ở gần tôi hơn. Tờ giấy đó đang gói vận
mệnh của tôi, lúc này tôi cảm thấy nó nặng như một ngọn núi,
dọc đường tôi cầm nó thật cẩn thận, khi lái xe tới đường Cửu
Châu, tôi chầm chậm mở tờ giấy đó ra, trong lòng vô cùng căng
thẳng, sau đó nhìn vào chữ “Thành” trên tờ giấy, tôi ngoác
miệng ra cười, ngẩng đầu lên nhìn con đường thẳng tắp trước
mặt, tâm trạng càng thoải mái hơn, một lần nữa tôi ấn nút CD,
chỉnh âm lượng lên mức to nhất.
Lần tiếp theo tới sơn
trang Tuấn Phát, Lôi tổng đã đi làm, chỉ có Victory và osin ở
nhà, tôi hỏi sức khỏe của Victory thế nào, cậu nói giờ đi lại được rồi, chỉ có điều là mấy hôm nay không thấy tôi, còn hỏi
mẹ cậu ta là có phải tôi đi công tác rồi không? Tôi thở dai:
- Gần đây công ty gặp chút chuyện phiền phức nên anh bận lắm. –
Sau đó tôi cười, nói sự việc giải quyết xong rồi, ánh mắt
Victory sáng lấp lánh, định rót nước cho tôi, tôi kéo cậu ta
lại:
- Mai có một nhà kinh tế học nổi tiếng của Hồng Kông tới Châu Hải thuyết giảng, có muốn đi nghe không?
Victory tỏ ra hứng thú:
- Dạ vâng em cũng đang muốn tìm hiểu chính sách và hướng đi của kinh tế Trung Quốc. – Sau đó cậu ta ngồi xuống cạnh tôi, nhìn
tôi nói, – Anh Phi, em giúp gì được cho anh không?
Tôi xua tay:
- Cảm ơn ý tốt của cậu, chuyện của công ty anh tuy rằng Lôi tổng giúp được, nhưng anh không muốn làm phiền chị ấy.
Victory nói tiếp:
- Mẹ em tuy rằng có lúc rất nghiêm túc, nhưng có ấn tượng rất
tốt với anh, lúc anh không có mặt, mẹ anh nhắc tới anh mấy
lần.
Có câu nói này khiến tôi càng yên tâm hơn:
-
Không sao, nếu thực sự phiền hai mẹ con cậu, anh đã lên tiếng
rồi. Cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh, khi nào khỏi hẳn anh đưa sang
Macao lên sàn, thời gian này chắc là buồn lắm hả?
Xu