
mềm mịn mà cắn, trong mắt Hoắc Cố Chi lộ ra tia tĩnh mịch, mập mờ cười nói: "Tôi phạt em tối nay không được xuống giường."
Sau khi dứt lời, anh liền ôm cô lên, đi tới giường lớn rộng hai thước trong phòng.
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, Ngu Vô Song thấy trong mắt người đàn ông nồng đậm lửa dục, thân thể rõ ràng muốn phát tiết nhưng vẫn cố làm cô thoải mái nên làm khúc dạo đầu.
Biết được điều này, không biết sao, cô có chút cảm động. Vừa bị anh đè trên giường, cô liền chủ động ngẩng đầu hôn cằm của anh, trên mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, quyến rũ mà cười: "Lâm Vinh Gia có ý định hèn hạ hơn anh năm đó, chuyện hắn muốn làm nhất là đè tôi và Giản Uyển Linh dưới thân mà từ từ đùa bỡn, cuối cùng hắn về Hongkong thì chuyện này mới kết thúc."
Người đàn ông kia căn bản không có gì đáng nói, tối nay hắn gây khó khăn cho Mạnh Thiếu Văn, hoàn toàn vì chưa chấm dứt mộng tưởng năm đó.
Nhưng chuyện này cô chưa nói với ai, kể cả Mạnh Thiếu Văn. Năm đó, mặc dù cô không bị hắn làm nhục, nhưng lại bị quấy rầy không ít, bây giờ nhớ lại đều cảm thấy ghê tởm.
Cô chủ động nói chuyện này với anh làm đáy mắt anh thoáng qua chút ý cười, nhưng hai chữ "Hèn hạ" làm anh híp mắt phượng, sâu trong đáy mắt thoáng qua một tia nguy hiểm. Anh ác ý ngắt bộ ngực mềm mại của người phụ nữ, cắn răng hỏi: "Năm đó anh làm chuyện hèn hạ với em?"
Ngu Vô Song không ngờ anh sẽ xuống tay nặng như vậy, lập tức kêu lên một tiếng, che ngực, nước mắt ròng ròng nhìn người đàn ông trên người, nụ cười đỏ tươi như máu: "Khốn kiếp, vậy anh nói cho em biết, năm đó là ai nửa đêm bò vào phòng em, định làm chuyện hèn hạ với em?"
"Hừ, đó là do Mạnh Thiếu Văn vô dụng, không ăn sạch yêu tinh thiên kiều bá mị (*) như em." Người đàn ông kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, giữa hai lông mày anh tuấn lộ ra vẻ đương nhiên: "Đó là do anh không kiềm chế được, tại sao nói là hèn hạ? Nếu không phải anh, em có thể biết nhiều kiến thức sinh lý như vậy không?"
*Xinh đẹp, quyến rũ
Câu cuối, anh nghiêm túc nói, giọng điệu cao lên, trên mặt mang đầy nụ cười.
Rõ ràng là một người đàn ông kiêu căng, cao quý nhưng lại nói lời hạ lưu, thật là không ai địch lại.
Ngu Vô Song không ngờ anh vô sỉ như vậy, gò má đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt đen tuyền hung tợn nhìn anh chằm chằm, chưa kịp nói liền bị đè ở dưới, vật cuối cùng còn trên người cũng bị anh cởi bỏ, thân thể trơn bóng của cô nằm dưới người anh.
Cô thẹn thùng kêu lên, nhưng bị anh chặn môi đỏ mọng lần nữa, trường hợp trần truồng đối mặt nhau như vậy cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần đều là cô run rẩy. Thời gian 5 năm đủ để họ biết rõ thân thể của đối phương, anh đương nhiên biết chính xác điểm mẫn cảm trên người cô.
Rất nhanh, Ngu Vô Song bị lạc trong không khí kích tình này, người đàn ông nặng nề mà nóng bỏng đè trên người cô, ngực chạm vào nhau, làm cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập nóng bỏng của anh, cũng làm cô thoải mái trong trầm luân. . . . . .
. . . . . .
Kết quả của cả đêm phóng đãng là khiến Ngu Vô Song ngủ tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh, người đàn ông bên gối đã sớm không thấy, trên gối đầu chỉ để lại một tờ giấy.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Ngu Vô Song lấy tờ giấy đọc, rồi nhanh chóng tỉnh táo không ít, trên đó viết: "Anh tới công ty trước, đã chuẩn bị xong tất cả quần áo cho em, xe cũng để lại cho em, sau đó về nhà mình." Chữ rồng bay phượng múa của người đàn ông có khí thế vô cùng, giống hệt con người anh.
Từ nhỏ, Ngu Vô Song được dạy dỗ nghiêm khắc nên không phải là một người thích ngủ nướng, tối hôm qua ứng phó với người đàn ông như sói như hổ làm cô mệt muốn chết nên sáng nay mới ngủ say như vậy, thậm chí khi anh rời đi cũng không biết.
Sau khi rời giường, cô vào bồn tắm lớn tắm rửa trước, sau đó mới mặc quần áo, không thể không nói người đàn ông kia ngoài mặt lãnh khốc nhưng trong lòng là cực kỳ tinh tế.
Tất cả quần áo anh chuẩn bị cho cô đều là hiệu cô thường dùng, ngay cả mỹ phẩm dưỡng da cũng là loại cô thích nhất.
Bình thường lúc họ ở cùng nhau, anh phiền nhất là mỗi ngày cô đều làm mặt nạ bảo dưỡng, nhưng bây giờ lại chuẩn bị đầy đủ như thế, làm lòng cô có chút ngọt ngào.
Trong gương, người phụ nữ mặt như hoa sen, trên hai gò má trắng noãn có hai rặng mây đỏ, rửa hết mỹ phẩm xong, Ngu Vô Song soi gương trang điểm, lúc trang điểm được một nửa thì cô mới phát hiện, cô không cần đánh má đỏ, vì sắc mặt cô bây giờ đã đỏ ửng quyến rũ.
Xem ra người đàn ông dịu dàng với người phụ nữ mới là liều thuốc tốt nhất, tác dụng hơn bất kỳ loại mỹ phẩm nào.
Cắn môi, cô không khỏi nở nụ cười, sau khi thoa son môi mới cầm túi đi trả phòng.
Tối hôm qua người đàn ông kia quá vô lại, cố ý chạy tới khách sạn Thịnh Cảng mướn phòng, cô không thích nơi này, những năm ở nước ngoài, khi cần mướn phòng ở khách sạn thì cô tận lực tránh khách sạn Thịnh Cảng.
. . . . . .
Tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, sau khi Mạnh Thiếu Văn bực tức rời khỏi cũng không về nhà, mà tới Thịnh Cảng ở một đêm.
Mấy năm này chỉ lo áy náy với Uyển Như mà anh ta đã đánh mất chính mình. Sau khi yên tĩnh suy nghĩ một đêm,