
Tòa cao ốc ba mươi
tầng của tập đoàn Hằng Viễn nằm tại trung tâm thành phố Giang Nam, cao
vút tầng mây, từ xa nhìn vào vô cùng khí thế.
Quảng trường trước
cửa tập đoàn, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen chậm rãi dừng lại,
bảo vệ tòa nhà nhìn thấy biển số xe quen thuộc, lập tức chủ động lại
gần, trên mặt lộ vẻ tươi cười: “Trời nóng như vậy mà Giản tiểu thư còn
tới thăm tổng giám đốc Mạnh sao, đúng là phu thê tình thâm.”
Đây
là trung tâm thương mại phồn hoa nhất Giang Nam, chung quanh đầy rẫy nhà cao tầng, chiếc Rolls-Royce Phantom đỗ tại nơi này hấp dẫn vô số ánh
mắt, mọi người đều hiếu kỳ, chỉ thấy một cô gái mặc chiếc váy đen có
khuôn mặt xinh đẹp từ trên xe bước xuống.
Cô gái trẻ nhìn qua
cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, mái tóc dài tới eo xõa trên vai, da thịt
toàn thân trắng mịn như tuyết, càng tôn lên mái tóc đen dài, sáng bóng,
khiến người người đều nảy sinh cảm giác vô cùng kích động.
Trên
khuôn mặt tinh xảo của cô đeo cặp kính Cehearts, không nhìn rõ ngũ quan, nhưng phong cách ăn mặc thực sự quá mức mỹ lệ, thanh thoát, bộ váy
AndrenGn thủ công cao cấp trên người cô càng làm tăng thêm vẻ phong
tình, chỉ thấy cô gái ừ nhẹ một tiếng coi như đáp lại.
Sau đó khẽ liếc mắt, nhẹ giọng nói với tài xế ngồi trong xe: “Bác Vương cứ về công ty trước đi, không cần chờ cháu, buổi tối Thiếu Văn sẽ đưa cháu về
nhà.”
So với phong cách lạnh nhạt, giọng nói của cô gái càng thêm mát lạnh êm tai, giống như một dòng suối mát chậm rãi chảy vào trong
lòng những người đang đi trên đường ngày hè.
Rolls-Royce Phantom, tài xế, cả người toàn đồ hàng hiệu, những kẻ đi ngang qua đều sợ tới
ngây người, vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ.
Giản Uyển Như cũng không
thèm đem những ánh nhìn chua chát của mọi người để vào mắt, cô cùng bảo
vệ Bao Bao đang lễ phép nghênh đón đi thẳng vào sảnh lớn.
Nhân
viên trong cao ốc này từ công nhân vệ sinh cho tới thành viên ban giám
đốc ai ai cũng biết đại tiểu thư nhà họ Giản và công tử Mạnh Thiếu Văn
con trai Mạnh Kiệt Đình chính là thanh mai trúc mã vô cùng thân thiết,
hơn nữa nhà họ Mạnh cũng đã chọn nàng dâu này, hiện tại chỉ còn thiếu
cái danh phận mà thôi.
Mà Mạnh Kiệt Đình chỉ có một nam một nữ,
tất cả của nhà họ Manh, bao gồm cả tập đoàn Hằng Viễn về sau đều giao
cho Mạnh Thiếu Văn, là bà chủ tương lai của tập đoàn Hằng Viễn, tất
nhiên Giản Uyển Như rất được hoan nghênh.
Từ lúc cô bước vào, chỉ một đoạn ngắn ngủn từ cửa cho tới thang máy đã không ít người lễ phép
chào hỏi, hơi gập eo, thành ý mười phần.
Sau khi vào thang máy,
cô mới tháo kính mát xuống, bỏ vào trong túi xách, gương mặt nhỏ nhắn
lớn bằng bàn tay lộ ra dung nhan tinh xảo, làn môi phấn hồng, đáy mắt
thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt.
Học Thuật sinh được một Giản Uyển
Như vô cùng xinh đẹp, đáng yêu, cô cũng giống mọi phụ nữ trên đời đều
yêu hoa yêu quần áo đẹp yêu trang điểm yêu giày cao gót.
Có vài
người bởi vì điều kiện gia đình mà không mua nổi xa xỉ phẩm, nhưng đối
với người sinh trưởng trong gia đình quyền thế, sang trọng như Giản Uyển Như, xa xỉ phẩm cũng chỉ là những món đồ bình thường trong sinh hoạt
hàng ngày, đã là thứ có thể dùng tiền để mua thì không đáng nói.
Thang máy dần lên cao, cô lấy điện thoại di động ra xem xét, không có bất kỳ
tin nhắn nào được gửi tới, trong lòng âm thầm giận dỗi: Mạnh Thiếu Văn
đáng ghét, không nhận điện thoại của cô thì thôi, đã đi lâu như vậy rồi, còn không trở về cho cô, cũng không biết mỗi ngày đều bận rộn cái gì,
đến ngay cả chuyện đại sự như đi thử áo cưới cũng dám cho cô leo cây.
Chẳng lẽ nắm chắc rằng cô sẽ gả cho hắn, cho nên mới dám lớn lối như thế?
Nghĩ đi nghĩ lại, Giản Uyển Như không kìm được khẽ nhếch môi cười,
khuôn mặt lạnh lùng, nhưng nụ cười trên môi lại giống như ngàn hoa nở rộ khiến lòng người ấm áp.
Hiện tại Mạnh Thiếu Văn đang đảm nhận
chức vụ tổng gián đốc tài vụ, phòng làm việc của hắn nằm bên trong, bên
ngoài là phòng họp nhỏ dùng để tiếp khách, bình thường đều có thư ký ở
đây, nhưng hôm nay lại yên tĩnh tới một bóng người cũng không thấy.
Trong lòng Giản Uyển Như hơi ngạc nhiên, cô chau mày đẩy cửa bước tới, mở
miệng kinh ngạc hỏi: “Thiếu Văn, sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy? Ngay
cả thư ký cũng không có ở đây?”
Mặc dù không hề thích thú gì nữ
thư ký của hắn, nhưng rốt cuộc vì công việc, cô cũng không bao giờ can
thiệp vào, chỉ thỉnh thoảng oán trách đôi câu, lúc đó hắn đều sẽ cười
cô, giọng điệu cưng chiều bảo cô yêu quá hóa ghen.
Chỉ là lần này Giản Uyển Như không nhìn thấy được gương mặt tươi cười cô ngày nhớ đêm
mong, mà đổi lại chính là bóng lưng của một đôi nam nữ đang trong cơn
kích tình triền miên.
“A … A … A ừ ……” Cô gái rên rỉ phóng đãng,
tiếng rên khàn khàn ướt át, một tiếng lại một tiếng, nối gót nhau mà
đến, còn người đàn ông thì điên cuồng thở dốc.
“Phốc …… Phốc ……”
Âm thanh giao triền vang lên rõ mồn một trong căn phòng yên tĩnh, nhất
thời Giản Uyển Như trợn to hai mắt, sắc mặt trắng bệch, bị một màn trước mắt khiến cho hoàn toàn kinh sợ.
Người đàn ông cô luôn nhớ
thương giờ phút nà