
cái gan lớn lối như
thế!”
Vì kính trọng bà nên Lâm Vinh Gia mới có ý muốn nể tình,
\DDLQD/ nhưng mà bây giờ bị vạch mặt rồi thì anh ta cũng lười giả bộ, đi thẳng.
Anh ta đắc ý nhìn về phía Ngu Vô Song, nhưng lại thấy vị
trí đó đã sớm trống trơn, ngay cả người đàn ông kia cũng hoàn toàn biến
mất.
Nhất thời, nụ cười trên mặt vụt tắt, thay vào đó dáng vẻ u
ám, cắn răng cười lạnh: “Dì Phương nghĩ như thế nào thì tùy! Mười triệu
kia cháu sẽ bảo quản gia lập tức mang tới, hiện tại đã không có ai hoan
nghênh cháu, vậy cháu đi trước.” Editor: Tử Tinh
Bản thân Lâm Vinh Gia cũng không phải người đứng đắn gì, mẹ anh ta là người Anh, cha là người HongKong, từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục nên tương đối
bị Tây hóa, cho nên cũng không coi đạo đức lễ nghĩa ở trong nước ra gì,
chẳng qua bây giờ đang làm ăn ở Nam Giang, cho nên mới bắt buộc phải học cái bộ dáng xã giao trong nước.
Anh ta bỏ đi rất nhanh, \DDLQD/
xuất quỷ nhập thần giống như lúc đến, lão quản gia móc chi phiếu từ
trong túi đưa ra: “Thiếu gia nhà chúng tôi luôn nói là làm, cho dù không thích chiếc nhẫn đấu giá được thì cũng nhất định sẽ trả tiền.”
Trong lòng Phương Man Ngọc càng trở nên vô cùng tức giận, bà đưa một tay ra
cầm lấy tấm chi phiếu, chờ sau khi tâm tình bình phục mới trầm giọng
nói: “Tôi coi như đã nhìn rõ rồi, thiếu gia của các ngươi cố tình gây
khó dễ cho tôi, biến buổi đấu giá từ thiện này của tôi thành như thế rồi vẫn có thể phủi mông chạy lấy người.”
Quản gia là người từng
trải, đối mặt với người phụ nữ càu nhàu, ông ta lộ ra vẻ ngoài thì cười
nhưng trong lòng không cười, nói: “Xin phu nhân thông cảm, thiếu gia nhà tôi chỉ là thanh niên khí thịnh, cho dù là chuyện gì cũng muốn tranh
giành bằng được.”
Rốt cuộc cũng được mười triệu, Phương Man Ngọc
cũng không tiện làm khó quản gia, chỉ đành hừ hừ: “Tôi thấy chính là rất giống cha cậu ta, cùng một kiểu kiêu ngạo coi trời bằng vung.”
Giản Uyển Linh hoàn toàn không ngờ tới người đàn ông kia lại rời đi nhanh
như vậy, cô ta cho dù còn muốn khóc cũng không có đất mà khóc, ánh mắt
khác thường của quan khách ở đây khiến cho mặt cô ta đỏ ửng, trở nên vô
cùng lúng túng.
Cô ta đã quá lâu không ra ngoài tiếp xúc với xã
hội, hoàn toàn bị bố mẹ Giản biến thành hoàng yến nuôi nhốt trong lồng
tre, không còn giao tiếp thuần thục ở trên thương trường như những năm
trước nữa.
……….
Chẳng qua là những chuyện này Ngu Vô Song
đều không hay biết, tiệc đấu giá vừa mới tiến hành được một nửa, cô đã
bị người đàn ông bên cạnh kéo ra ngoài.
Khắp nơi trong khu trung
tâm rộng lớn đều rất náo nhiệt ầm ỹ, Hoắc Cố Chi đi về phía xe đậu ở lề
đường, \DDLQD/ lặng lẽ lấy thuốc lá cùng bật lửa trong túi ra châm
thuốc……
Người đàn ông hút thuốc có dáng vẻ hờ hững, Ngu Vô Song
ngồi ở góc độ này có thể nhìn rõ thấy khói thuốc lượn lờ quanh ngón tay
anh, mà từ đầu tới cuối anh vẫn chưa nói một lời, nhìn qua giống như một tảng băng lạnh lẽo.
“Đúng là không sao hiểu được.” Ngu Vô Song
lẳng lặng ngồi trong xe, đối mặt với người đàn ông đang trầm mặc, trong
lòng cô không khỏi âm thầm ai oán: “Giả bộ cái gì mà giả bộ? Cũng không
phải là có người cướp đồ của anh, định cả buổi tối đều bày cái bộ mặt
này sao?”
“Đang suy nghĩ gì?” Không biết từ lúc nào, Hoắc Cố Chi
đã dụi tắt điếu thuốc trong tay, anh liếc mắt, mắt phượng tĩnh mịch nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ bên cạnh, từ nãy tới giờ chưa hề nói một chút
cảm nhận nào.
Người đàn ông lơ đãng liếc mắt mà cũng trở thành vô cùng hào hoa phong nhã, trong mắt Ngu Vô Song xẹt qua một tia kinh ngạc nhàn nhạt, mím môi cười duyên: “Tối nay em giúp anh tiết kiệm sáu trăm
vạn, anh cũng nên mời em ăn một bữa ngon mới phải chứ? Lúc nãy ở đó còn
chưa kịp ăn được thứ gì.”
Trong hoàn cảnh xã giao như thế, làm gì có ai để ý xem ăn cái gì? Mọi người đều hận không thể biểu hiện cho
thật tốt dáng vẻ như mây trôi nước chảy ý chứ.
Dưới ánh đèn nhàn
nhạt, cô gái có lúm đồng tiền như hoa, mặt mày tinh xảo như vẽ, nhìn qua thì có vẻ đơn thuần hồn nhiên, nhưng lúc cùng người khác gây sự thì lại vô cùng khác biệt.
Hoắc Cố Chi đều thấy tất cả, mấp máy môi mỏng, trầm giọng nói: “Vô Song, anh không muốn em tiếp tục tranh đoạt nữa.”
Giọng nói của người đàn ông khó có khi nào lộ ra được vẻ ôn hòa lúc thương
lượng, nhưng lời nói này lại khiến cho sắc mặt Vô Song đại biến, nụ cười trên mặt dần thu lại, thay vào đó là một loại lạnh lẽo, hờ hững.
Co kinh ngạc nhìn Hoắc Cố Chi, cau mày nghi ngờ: “Vì sao muốn em thu tay? Không phải chúng ta đã thương lượng xong rồi sao?”
Người con gái trước mặt có một đôi mắt sáng trong như nước, đang không hề
chớp mắt nhìn chằm chằm anh, khiến cho anh tâm phiền ý loạn, không còn
trấn tĩnh thong dong như những ngày qua nữa.
Anh chậm rãi dời
mắt, nhìn về phía trước, trên đường phố náo nhiệt thỉnh thoảng có những
đôi tình nhân dắt tay nhau lướt qua, những gương mặt trẻ trung bộc lộ ra nét thanh xuân phơi phới, \DDLQD/ nhìn khuôn mặt họ, Hoắc Cố Chi phảng
phất thấy được tuổi trẻ của mình.
Anh không khỏi buồn bã mất mát, bất đắc dĩ tha