Old school Swatch Watches
Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327040

Bình chọn: 9.00/10/704 lượt.

ững, Ngu Vô Song hơi ngẩng đầu, lại bắt gặp mắt phượng u

ám của anh, băng tuyết trong mắt cô dần tan rã, híp mắt phượng, ngửa đầu nhẹ giọng: “Sao anh lại tới đây?”

Giọng nói không mặn không nhạt khiến cho đáy lòng Hoắc Cố Chi càng thêm

phiền muộn, bàn tay đang ôm lấy bờ eo mảnh khảnh của cô lặng lẽ nắm

chặt. Người phụ nữ từ trước tới giờ đều rất coi trọng cái đẹp, mặc dù

đang là mùa hè nóng bức nhưng cô ấy vẫn kiên trì mặc đồ bó, cho nên vòng eo yêu kiều non nớt này càng khiến cho người khác kinh ngạc.

“Anh không tới, em định cứ múa như thế này sao?” Hoắc Cố Chi có chút tức giận, anh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô, giọng nói từ tính lộ

ra một chút lạnh lùng: “Ngu Vô Song, không ai trách em cả, bọn họ đều là những người anh em tốt cùng vào sinh ra tử với anh, nghĩ cho anh cũng

là lẽ thường. Về phần chuyện của bảo bảo, bọn anh không hề trách em!”

Cả người cô lạnh lẽo, nhưng ánh mắt so với thân thể còn lạnh hơn gấp

bội, đối mặt với lời giải thích của người đàn ông bên cạnh, cô vẫn giữ

nguyên nét mặt như cũ, không hề lên tiếng.

Nhưng nhìn kỹ thì Hoắc Cố Chi lại phát hiện ra mắt cô đỏ ngầu, còn có

cảm giác buồn thương không giải thích được đọng lại trên lông mày.

Trong lòng anh tắc nghẹn, con ngươi đỏ ngầu nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Ngu Vô Song, em đúng là không cần mạng nữa rồi, chân bị thương như thế nào chính em rõ nhất, trong lúc này em còn có thể vì tâm trạng mà khiêu vũ thì có phải em không cần đôi chân nữa hay không?” Từ nhỏ cô đã học nghệ thuật, cho dù là vũ đạo, ca hát, hay nhạc cụ đều

dễ như trở bàn tay, nhưng mà lúc cô vừa tới Pháp được hai năm, do tinh

thần hoảng hốt, lúc lái xe trên đường bị tai nạn giao thông dẫn tới hai

chân bị thương.

Mặc dù không đến nỗi phải cắt bỏ, nhưng bác sĩ đã cảnh báo cô cả đời này không thể vận động mạnh, cho dù có là đi giày cao gót mà đứng không

vững thì cũng vô cùng nguy hiểm.

Nhưng mà người phụ nữ này luôn muốn xinh đẹp, không cho cô ấy đi giày

cao gót chính là muốn mạng của cô ấy, anh có phản đối thì cũng chẳng thu được gì? Cô ấy căn bản sẽ không nghe.

“Vậy sao?” Ngu Vô Song ngước đầu, mái tóc đen dài xõa sau lưng, đuôi tóc thả xuống tận sàn nhà, tạo thành một vẻ đẹp diễm lệ.

Trên khuôn mặt trắng trong thuần khiết của cô chỉ điểm chút son môi,

cánh môi tươi tắn khẽ nhếch, chân mày khóe mắt đều lộ ra một chút tươi

cần bất cần: “Anh không nói thì em cũng quên mất.”

Cô sao có thể nhớ được chứ? Từ trước tới giờ cô có thể quên được đau đớn do vết thương mang lại đã là tốt lắm rồi, cô là tiểu thư khuê các được

nuông chiều từ nhỏ, một chút khả năng tự lo liệu cũng không có, được

người làm vây quanh hầu hạ đã thành thói quen.

Hoắc Cố Chi không kìm được mà vươn tay vuốt lên gò má bạch ngọc của cô,

hơi tì cằm lên đỉnh đầu cô, nhỏ giọng tức cười: “Sao thế? Bị lời nói của Tống Ngạn làm cho buồn sao? Tính tình anh ấy thô lỗ, lúc nào mà chẳng

thế, em đừng để ý làm gì! Chỉ cần có anh tin em là được rồi.”

Vừa rồi gặp trường hợp như vậy, cho dù anh có nói gì cũng đều sai, một

người là anh em tốt như tay chân của anh, một người là người phụ nữ anh

thương yêu nhất, cả hai bên anh đều không thể bỏ được.

Thân thể mềm mại người con gái trong ngực thật lạnh lẽo, khiến cho Hoắc

Cố Chi dù có ôm chặt cô vào ngực thì đáy lòng vẫn nặng trĩu khó chịu.

Có lẽ là bị vẻ mặt nghiêm túc của anh cảm động, đáy mắt mờ sương của Ngu Vô Song dần dần trở nên có sức sống, cô lắc đầu, vì quá lâu chưa lên

tiếng nên giọng nói của cô có chút khàn: “Anh phải tin tưởng em điều gì? Tin em không cố ý làm bảo bảo bị thương sao? Cảnh tượng lúc đó, em chỉ

lo quấy rối làm Lâm Vinh Gia phiền lòng, căn bản là không để ý tới cảm

xúc của bảo bảo, em thực sự không nên mang con ra ngoài.”

Một câu con riêng kia của Lâm Vinh Gia tới bây giờ vẫn còn quanh quẩn

bên tai cô, khiến cho cô tức giận lại tràn đầy tự trách, cô thật sự

không làm tròn bổn phận của một người mẹ, bảo bảo mới bốn tuổi đã hiểu

được phải bảo vệ cô trước mặt người ngoài, nhưng cô lại quên không bảo

vệ con trai nhỏ.

“Vô Song” Sự đau lòng trong giọng nói của cô khiến cho Hoắc Cố Chi không hề dễ chịu, anh nắm lấy bàn tay trắng noãn như ngọc của cô, sau đó nhíu mày nhỏ giọng nói: “Không ai nghĩ tới những chuyện như thế sẽ xảy ra,

đây chỉ là hiểu lầm, bảo bảo ở tuổi này chính là rất nghịch ngợm, bị

thương một lần cũng rất bình thường. Chủ yếu là lần này con cũng không

có vấn đề gì lớn, em không cần phải tự trách mình như vậy.”

Ngu Vô Song nghe anh nói thì mí mắt cũng không hạ xuống, cô vẫn còn đang đắm chìm trong tâm tình của mình, buồn bã: “Không đúng, là lỗi của em,

là em không nên đưa con ra ngoài, em quá sơ suất, em tự cho là mình đủ

bản lãnh để đối phó với những người này mà quên mất bảo bảo mới chỉ là

một đứa bé bốn tuổi. Con yêu thương em, hồn nhiên bảo vệ em. Sao em có

thể để con quen tai quen mắt những thủ đoạn tàn nhẫn kia được chứ?”

Cô luôn cho rằng ở trước mặt mấy người Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Linh, cô luôn hung ác lạnh lùng, thậm chí ngay cả kế hoạch báo thù cô cũng

chưa từng giấu