
y cô nàng này hình như trong
người có chút ít tế bào hoang dã.
“Vậy thì cược
tiếp!”, Nhan Tử La nói với vẻ rất tự tin, hôm nay vận nàng cũng không tồi.
Những cuộc
tỉ thí tiếp theo trên đài vẫn rất náo nhiệt, Nhan Tử La và My Liễm Diễm cũng
luân phiên thắng thua, cuối cùng, Nhan Tử La thắng 2-0.
Sau khi những
cuộc tỉ thí trên đài kết thúc, Khang Hy hình như rất vui, thưởng cho người thắng
cuộc những phần thưởng như đao, tên. Không khí bỗng dưng được hâm nóng, để ăn mừng,
những màn ca vũ đã được chuẩn bị trước đó lần lượt được biểu diễn. Phong cách
hoang dã hoàn toàn khác với kiểu biểu diễn trong kinh thành, những màn múa tập
thể mới mẻ và tư thế múa đẹp mắt mạnh khỏe đã thu hút sự chú ý của Nhan Tử La
và My Liễm Diễm, hai người chăm chú nhìn lên đài.
“Cô có cảm
thấy người tham gia múa lần này nhiều quá không?”, Nhan Tử La hỏi với giọng
không chắc chắn.
“Ừ, rất nhiều
người đều chạy ra nhảy cả”, My Liễm Diễm nhìn quanh một vòng rồi nói. Đúng là
náo nhiệt thật, những tiếng cười vui vẻ, sảng khoái vọng lại từng đợt từng đợt.
“Hay là cô cũng ra nhảy đi.”
Nhan Tử La
lắc đầu từ chối, “Thôi, không có hứng”.
“Thế thì
đành phải ở đây với tôi thôi!” My Liễm Diễm cười.
“Ở lại đây
với cô vẫn tốt hơn bị ăn mắng!”, Nhan Tử La đáp. My Liễm Diễm nhìn nàng như suy
nghĩ, không nói gì. Thế là hai người bọn họ đành ngoan ngoãn ngồi đó nhìn màn
nhảy múa vui vẻ và náo nhiệt trên đài.
Dần dần, một
cô gái bận bộ váy áo màu đỏ trở thành trung tâm, giữa vòng vây của mọi người,
nàng ta đang lả lướt múa, tư thế đẹp mắt và tràn đầy sức sống, hoàn toàn không
có cảm giác yếu đuối.
Đột nhiên
trước mắt xuất hiện một bóng người, là cung nữ hầu bên cạnh Khang Hy, cô ta
tươi cười nhìn Nhan Tử La và My Liễm Diễm nói, “Hai vị phúc tấn, Hoàng thượng
cho mời”.
Hai người
quay sang nhìn nhau. Cho mời? Để làm gì?
“Hoàng thượng
có việc gì à?”, Nhan Tử La hỏi nhỏ, nàng cảm thấy hơi sợ Khang Hy.
“Cái này nô
tỳ không biết”, cung nữ đáp.
Nhan Tử La
đỡ My Liễm Diễm đứng dậy, theo cung nữ đó đi đến chỗ Khang Hy. Đến trước Khang
Hy, hai người hành lễ, rồi nghiêm túc cúi đầu đứng chờ.
“Hoàng thượng,
chính là hai vị phúc tấn này sao?”, một giọng nữ vang lên. Hai nàng liền ngẩng
đầu, thì ra chính là thiếu nữ áo đỏ vừa múa trên đài vừa rồi.
Hai vị này?
Hai vị nào? Có ý gì chứ? Hai nàng lại quay sang nhìn nhau, không có đáp án.
“Ừm, chính
là bọn họ.”, Khang Hy đáp, sau đó nói với hai nàng, “Vừa rồi điệu múa của Kỳ Mộc
Cách quận chúa, các ngươi thấy thế nào?”.
“Rất hay ạ”,
hai nàng cùng đồng thanh đáp.
“Kỳ Mộc
Cách quận chúa đề nghị trẫm cho tỉ thí với hai ngươi!”, Khang Hy cười hỏi.
“Bái phục
chịu thua”, hai nàng lại cùng nói sau khi đã suy nghĩ. Thật là, ai có tâm trạng
để mà thi múa với nhà cô chứ? Sự hiếu thắng của vị quận chúa Mông Cổ này cũng
thật là quá mãnh liệt.
“Ừm?” Khang
Hy kéo dài giọng, sau đó nói, “Hôm nay sao lại khiêm tốn như thế? Kỳ Mộc Cách,
xem ra họ không dám tỉ thí với ngươi rồi, trẫm tuyên bố ngươi thắng”.
“Thế không
được, Hoàng thượng bệ hạ, dù thắng hay bại cũng không thể chỉ tuyên bố bằng một
câu đơn giản thế là xong chứ? Thắng quá dễ dàng, Kỳ Mộc Cách không muốn. Hơn nữa,
cũng phải khiến người ta tâm phục khẩu phục mới được!”
Xem ra đây
đúng là một vị quận chúa… dai như đỉa.
“Hay là để
hai chúng tôi viết một giấy chứng nhận rằng cô là người thắng cuộc?”, Nhan Tử
La đột nhiên nói. Cô ta muốn thi thì cũng phải nhìn xem người khác có tâm trạng
mà “phục vụ” cô ta hay không chứ, thật là ấu trĩ.
“Ngươi…” Kỳ
Mộc Cách mở to hai mắt, có phần kinh ngạc trước kiểu ăn nói của vị trắc phúc tấn
này.
“Chúng tôi
đều tự nhận tài nghệ không được bằng cô, chắc chắn nhận thua rồi. Quận chúa hà
tất phải truy sát tới cùng? Hơn nữa, cho dù có tỉ thí thật, nếu người thua không
phải là chúng tôi, e là không được ổn cho lắm”, Nhan Tử La nhạt nhẽo đáp. Đột
nhiên bị véo một cái thật mạnh, lúc này mới nhớ ra là Khang Hy đang ngồi bên cạnh.
“Hoàng thượng,
không phải chúng nô tỳ không nể mặt Quận chúa, chỉ là, giờ mà tỉ thí thì không
được tiện cho lắm”, My Liễm Diễm vội vàng dàn hòa. Khang Hy gật đầu, “Nói cũng
phải, Kỳ Mộc Cách, khi nào ngươi tới kinh thành, sức khỏe họ tốt hơn, trẫm sẽ lệnh
cho họ phải so bì cao thấp với ngươi, thế nào?”.
“Vâng, thưa
Hoàng thượng bệ hạ”, Kỳ Mộc Cách không cam tâm, đáp. My Liễm Diễm vội kéo Nhan
Tử La quay lại chỗ ngồi.
“Trước kia
sao tôi lại không nhận ra gan cô to như thế nhỉ?”, My Liễm Diễm cười, hỏi.
“Ừm? Quên mất
là Hoàng thượng ở đấy, chỉ là không quen mắt với cái vẻ hống hách của cô ta”,
Nhan Tử La đáp.
My Liễm Diễm
cười, “Người hống hách huênh hoang nhiều lắm, không quen mắt thì phải làm
sao?”.
“Lần sau sẽ
chú ý, nhìn thấy những kẻ ngông nghênh tôi sẽ coi họ như không khí.” Nhan Tử La
hớp một ngụm rượu sữa ngựa, cay tới phát ho mấy tiếng, My Liễm Diễm vội vàng vỗ
lưng cho nàng.
Buổi tối tỉ
thí võ nghệ này kéo dài rất lâu, nhưng vì nửa chừng My Liễm Diễm cảm thấy khó
chịu, nên Nhan Tử La đỡ nàng ta quay về lều nghỉ ngơi.
Nh