
p: “Hoàng a ma, trước khi đi, Tứ ca có dặn dò nhi thần, tẩu tẩu vừa đỡ
sau trận ốm nặng, không được uống rượu. Vì vậy…”
“Lão Tứ này
cũng thật là… chu đáo quá mức”, Khang Hy cười nói, “Vậy vợ lão Tứ hãy chịu khó
uống trà đi, dùng trà thay rượu”.
Nhan Tử La
có cảm giác cổ mình đỏ dần cả lên, đại gia Dận Chân sao đến việc này cũng dặn
dò không biết? My Liễm Diễm ngồi bên cạnh bất cẩn bật ra tiếng cười khẽ, Nhan Tử
La bèn tức giận trừng mắt lườm nàng ta một cái.
Vì thức ăn
trên bàn đa số đều được làm từ thịt dê, Nhan Tử La không thích mùi gây của thịt
dê, do đó chỉ ăn chút ít. Khuynh Thành và tiểu hoàng thúc ăn uống vui vẻ. Hai đứa
trẻ thỉnh thoảng lại gắp thịt dê cho nàng. Nhan Tử La đành chau mày ăn vậy.
“Vợ lão Tứ
không thích ăn món này?”, Khang Hy thấy nàng không ăn nhiều bèn hỏi.
“Hoàng gia
gia, ngạch nương con thích ăn đùi gà.” Khuynh Thành cầm một miếng đùi dê ăn nhồm
nhoàm như đệ tử cái bang.
“Ầy, đến thảo
nguyên rồi sẽ có gà rừng để ăn”, Khang Hy nói. Nhan Tử La buồn bực vô cùng, giờ
nàng đã để lại ấn tượng thế nào trong mắt người khác đây? Chẳng còn hình tượng
gì cả.
Mãi mới
dùng xong bữa tối, Nhan Tử La kéo My Liễm Diễm vội vàng cáo lui, hai tiểu quỷ
kia cũng đi ra theo, theo về tận lều của hai nàng, và ngủ ngon lành trong đó. Từ
hôm ấy bọn chúng cứ ở lì trong xe ngựa của hai nàng. Vì có hai đứa trẻ, mà
không khí cũng vui vẻ ấm cúng hơn một chút.
Lại vài
ngày nữa trôi qua, cuối cùng mới nghe nói nơi đóng quân ở ngay phía trước. Mấy
người vui sướng reo hò trong xe.
Xuống xe, bọn
họ được dẫn đến một cái lều, thu dọn qua loa, rồi lại bị dẫn đến lều của Khang
Hy để hành lễ. Đến trước cửa lều của Khang Hy, Nhan Tử La thấy một cái bụng to
đi từ phía đối diện về phía mình, lập tức há hốc miệng, chân cũng bất giác tự động
nhấc lên đi về phía nàng ta, đừng trước mặt nàng ta, nghệt ra cười ngây ngốc.
“Nhan
Nhan!”, thiếu phụ bụng to vui mừng gọi. Nhan Tử La làm một động tác mà đến ngay
bản thân cũng không hiểu nổi, đó là, lao thẳng về phía người đó và ôm thật chặt,
khiến người đàn ông đứng bên cạnh giật mình chau mày. My Liễm Diễm đứng phía
sau bất lực cất tiếng: “Nhan Tử La, Mẫn công chúa bụng to rồi, cô mau buông ra
đi!”
“Mẫn Mẫn!”
Nghe My Liễm Diễm gọi “Mẫn công chúa”, trong đầu Nhan Tử La lập tức bất ra hai
từ “Mẫn Mẫn”, bất giác gọi thành tiếng.
“Nhan Nhan,
tỷ gầy quá”, Mẫn Chỉ than.
“Còn cô thì
béo lên!”, Nhan Tử La nhìn bụng nàng nói. Mẫn Chỉ đỏ mặt, “Đáng ghét, đi thôi,
phải tới gặp Hoàng a ma để thỉnh an”.
Sau khi vào
lều chính thỉnh an xong, Mẫn Chỉ và Sách Lăng bị giữ lại trò chuyện, Nhan Tử La
cùng My Liễm Diễm lui ra. Hai người đi dạo loanh quanh, cuối cùng đến một nơi
ít người qua lại, ngồi xuống.
“Trời hôm
nay thật đẹp quá!”, Nhan Tử La nói. Ánh mắt My Liễm Diễm có chút mênh mang, khẽ
thở dài: “Cùng một bầu trời, nhưng không cùng không gian và thời gian. Đến đây
rồi, tự nhiên thấy hơi nhớ nhà”.
“Ừm!”, Nhan
Tử La cũng phụ họa theo.
“Mà cô bụng
to thế rồi sao còn theo đi?”, Nhan Tử La đột nhiên hỏi.
“Tôi muốn bảo
vệ đứa bé”, My Liễm Diễm nói.
“Ý của cô
là, Bát gia không có trong phủ, thì đứa bé sẽ xảy ra chuyện à?” Nhan Tử La tỏ vẻ
kinh ngạc.
“Cô nghĩ thế
nào? Thôi, không nói nữa, dù sao cũng đã đến đây rồi.” My Liễm Diễm nằm xuống mặt
cỏ, “Hãy vui vẻ hưởng thụ cảnh trời xanh mây trắng đất mênh mang này đi!”.
Nhan Tử La
nhìn nhìn Liễm Diễm, rồi cùng nằm xuống bên cạnh, ngắm sự biến hóa của những
đám mây trắng trên trời. Cứ thế, hai người ngủ mất lúc nào không hay.
Cảm thấy
mũi buồn buồn, Nhan Tử La đưa tay lên dụi dụi, một lúc sau lại thấy buồn buồn,
đành mở mắt ra, thấy Khuynh Thành và Thập bát a ca Dận Giới, hai đứa tay cầm cỏ
đuôi chó, nhìn nàng cười khúc khích.
“Hai đứa tiểu
quỷ này làm gì thế hả?”, Nhan Tử La ngồi dậy hỏi. My Liễm Diễm cũng mở mắt,
Nhan Tử La vội đỡ nàng ta dậy.
“Nhan tỷ tỷ,
đệ và Khuynh Thành tìm tỷ để chơi cùng mà”, Dận Giới nói. Hai đứa trẻ ngồi xuống
cạnh nàng, vừa kéo tay áo nàng vừa nói, “Đi thôi, cùng đi chơi đi!”
“Giờ không
được, Bát thẩm của con, Bát thẩm của con cần có người chăm sóc. Chúng ta không
thể để Bát thẩm một mình!”, Nhan Tử La nói.
“Cô cứ đưa
chúng nó ra chơi gần đây này, tôi cũng muốn ngồi xem.” My Liễm Diễm cười.
“Nhan tỷ tỷ,
tỷ nghe thấy chưa Bát tẩu cũng nói thế rồi, chúng ta hãy chơi ở gần đây thôi!”
Dận Giới đứng dậy, Nhan Tử La đành đứng dậy theo, “Cô ngồi ở đây đừng có đi đâu
đấy, lát nữa cùng về một thể”.
Sau đó một
lớn hai bé men theo triền dốc nhỏ chạy xuống, bên kia có một con sông, mấy người
bọn họ đứng ở mép nước hình như là đang bắt cá, tiếng cười hi hi ha ha thỉnh
thoảng lại vọng tới.
“Liễm Diễm!”
My Liễm Diễm đang vui vẻ nhìn ra xa, đột nhiên một giọng nói dịu dàng từ phía
sau vọng lại. Nàng lập tức đứng dậy, cười nói: “Sao người lại tới đây?”.
“Bát ca lo
lắng cho Bát tẩu!”, Dận Trinh đứng bên cười ha hả đáp, nghe thấy tiếng cười đằng
kia lại bất giác lắc đầu, “Thế mà Tứ ca cũng yên tâm để nàng đi”.
“Không đấu
được với nàng ta”, My Liễm Di