Duck hunt
Tối Chân Tâm

Tối Chân Tâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326021

Bình chọn: 9.5.00/10/602 lượt.

i Bách Hợp quay lại, nàng khoa trương nói: “Trời ơi, sao ngươi chậm

chạp thế hả, đắng chết mất! Mau đưa mứt đây!”.

Đồ ngọt vẫn

dễ ăn nhất, nuốt viên mứt nhỏ xinh vào trong bụng, Nhan Tử La lại co người vào

chăn, “Ta đau đầu quá, đi ngủ đây. Bế bảo bối sang phòng khác, tránh để ta lây

bệnh cho nó”.

“Vâng, chủ

nhân, người nghỉ trước đi”. Bách Hợp dặm lại chăn cho Nhan Tử La, buông rèm xuống,

“Cách cách, giữa đêm mà người thấy không khỏe thì phải gọi nô tì ngay nhé”, sau

đó bế Tiểu cách cách ra ngoài.

Sáng sớm

hôm sau, nàng vừa miễn cưỡng ăn được chút cháo, Bách Hợp đã mang mứt vào, trong

đĩa còn đặt thêm vài quả mứt, “Chủ nhân, đến giờ uống thuốc rồi”.

“Ồ!” Nha đầu

này đã nắm thóp được nàng rồi thì phải! Không thể nào. Nhưng nàng vẫn không muốn

uống thuốc đâu. Đảo đảo tròng mắt, nàng làm bộ đáng thương, nói: “Bách Hợp,

ngươi đi lấy cho ta chút bánh có được không, ta ăn vẫn chưa thấy no”.

“Chủ nhân?

Vừa ăn xong đã đói rồi sao? Nô tỳ chờ người uống thuốc xong sẽ đi ngay”, Bách Hợp

đáp. Người bị ốm mà sao ăn tốt thế chứ?

“Giờ ngươi

đi ngay đi, nếu không uống thuốc xong ta còn phải chờ ngươi đi lấy sao? Đi đi về

về lãng phí thời gian, ta là bệnh nhân mà.” Nàng liếc trộm một cái, thấy Bách Hợp

hình như đã lung lay, lại tiếp tục tỏ ra đáng thương: “Bách Hợp, năn nỉ ngươi đấy,

ngươi là tốt nhất!”.

“Vâng, người

nhớ ngoan ngoãn uống thuốc đấy nhé!”, Bách Hợp bất lực đi ra.

Bài cũ soạn

lại, Nhan Tử La vội xỏ vào đôi dép chạy ra ngoài cửa, đổ thuốc xuống luống hoa,

tiện tay để bát trên tay vịn của hành lang tay kia cầm một quả mứt, ngọt quá! Mặt

trời cũng rất đẹp, vươn vai một cái, nàng men theo bậc thang đi xuống dứới đến

bên chiếc ghế cạnh bờ ao. Đang định ngồi xuống, lại nhìn thấy một vị phu nhân

trẻ tuổi diện mạo thanh tú đang đứng bên cửa nhìn mình. Giật nảy cả người, nàng

thấy mình đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong, lại không biết phải chào hỏi

thế nào. Còn đang ngẩn người ra đó thì Bách Hợp đã đi đến sau lưng nàng: “Nô tì

bái kiến Phúc tấn”. Nhan Tử La lập tức cũng nhún người: “Bái kiến Phúc tấn”. Nạp

Lạt thị cười khẽ, “Muội muội vừa bị cảm lạnh sao sáng sớm đã chạy ra ngoài hóng

gió thế?”, rồi lại nhìn sang Bách Hợp: “Chủ nhân bị ốm, không thể chuyện gì

cũng chiều theo nàng ấy, phải chú ý một chút”. Giọng nói kia mặc dù bình thản,

nhưg Bách Hợp đã lập tức “bịch” một tiếng quỳ mọp xuống đất, vội vàng thưa:

“Phúc tấn dạy rất phải, nô tì biết sai rồi”.

Nhan Tử La

thầm thở dài trong lòng: Quả nhiên có tố chất làm hoàng hậu, chỉ liếc qua nói

vài câu thôi mà Bách Hợp đã phải quỳ mọp xuống. Đổi lại nếu là nàng, có luyện

thêm tám năm mười năm cũng chẳng có được khí chất ấy.

“Phúc tấn,

là muội sai nàng ta đi lấy cho chút bánh điểm tâm, nên…”

“Ồ, muội muội

cũng tự mình cũng nên chú ý một chút. Phải rồi, Tiểu cách cách dậy chưa? Ta đến

thăm bệnh muội muội, cũng muốn thăm luôn Tiểu cách cách”, Nạp Lạt thị nói.

“Bẩm Phúc tấn,

Tiểu cách cách đã dậy lâu rồi, có lẽ giờ này đang chơi, nô tì sẽ đi bế Tiểu

cách cách lại đây ngay”, Bách Hợp đứng dậy vội nói.

“Không cần,

đưa ta tới đó. Vừa sáng sớm, hơi sương vẫn chưa tan hết không nên để đứa bé bị

nhiễm lạnh”, Nạp Lạt thị nhẹ nhàng.

“Thưa vâng.

Mời Phúc tấn đi bên này”. Bách Hợp đi trước dẫn đường.

Nhan Tử La

đi sau Nạp Lạt thị, phụ nữ cổ đại thật là… tâm tình quá rộng lượng, quan tâm tới

cả đứa con của chồng mình và người phụ nữ khác, bác ái thật đấy. Thì ra từ thời

cổ đại nước Trung Quốc vĩ đại cũng đã có tư tưởng ấy rồi, thật đáng tự hào. Hy

vọng tiểu quỷ sẽ không gây phiền phức, tiểu quỷ này càng ngày càng bám nàng

hơn.

Từ xa đã

nghe thấy, “Trời ơi, Tiểu cách cách, tiểu tổ tông của tôi ơi, người bò đi đâu

thế? Nhìn y phục bẩn hết rồi này!”, giọng vú nuôi bất lực.

Nạp Lạt thị

sau khi nghe xong chỉ cười khẽ, lại một đứa trẻ bướng bỉnh nữa, Hoằng Huy khi

còn nhỏ cũng rất bướng bỉnh, nghĩ đến đứa con trai bảo bối của mình, nụ cười

trên môi Nạp Lạt thị càng mở rộng hơn.

Đến gần rồi

mới phát hiện ra Ái Tân Giác La Khuynh Thành đang “chiến đấu” với vú nuôi, quay

người ra sức bò đi chơi. Đáng ghét, sao không cho mình bò đi tìm mẹ, vú nuôi

đáng ghét!

“Tiểu cách

cách thật hoạt bát!”, Nạp Lạt thị cười nói.

“Hoạt bát?

Giống một con khỉ, không ngừng một giây một phút nào thì đúng hơn. Hoạt bát?

Con khỉ hoạt bát thì còn nghe được”, Nhan Tử La thầm nghĩ.

Tiểu cách

cách đang ra sức “chiến đấu” với vú nuôi, thấy ngạch nương đến liền toét cái miệng

nhỏ xinh ra cười, theo đó nước miếng cũng vui vẻ chảy ra. Hai cánh tay mũm mĩm

hướng về phía nàng vẫy rối rít. Đáng tiếc ngạch nương của nó khó khăn lắm mới

mượn được cớ bị ốm để nghỉ ngơi một thời gian, vì vậy hoàn toàn phớt lờ coi như

không nhìn thấy nó.

Vú nuôi thấy

Nạp Lạt thị tới vội vàng bế Khuynh Thành, nhún mình thỉnh an: “Phúc tấn cát tường!”.

“Nào, đưa

Tiểu cách cách cho ta bế một lát”, Nạp Lạt thị nói với vú nuôi.

“Phúc tấn..”,

vú nuôi nhìn nhìn Nhan Tử La, y phục của Tiểu cách cách còn chưa thay mà.

Nhan Tử La

nhìn đứa trẻ vẫn đang ra sức vùn