
n nào cũng may mắn gặp người tới cứu
đâu”, Ba Lỗ không kìm được nói, ai bảo hắn có trái tim nhân từ, nhất là đối với
những kẻ ngốc. Mà điệu bộ cô nàng cười ngốc thật, Ba Lỗ lắc lắc đầu, quay người
bỏ đi.
Nhan Tử La
dụi dụi mắt, không nhìn nhầm đấy chứ, nàng xin thề là nàng vừa thấy vẻ thương
xót trên mặt hắn ta. Nàng đâu có chỗ nào đáng để người ta thấy đáng thương nhỉ?
“Hắt xì!”, một tiếng hắt xì vang lên khiến bước chân Ba Lỗ ngập ngừng, lại lắc
đầu đi tiếp.
Nhan Tử La
lập cập đứng dậy, xem ra hiệu quả lần này khá tốt, không cần phải giả vờ. Hắt
xì thêm mấy cái nữa, Nhan Tử La chạy thẳng về phòng mà không phát hiện ra cách
hồ không xa Ba Lỗ đang đứng nói chuyện với một người.
“Tứ gia, chỉ
là một a hoàn rơi xuống nước, không có chuyện gì lớn cả. Tứ gia, trời tối rồi,
cạnh hồ gió lạnh, người mau quay vào phòng đi”.
“Được, đi
thôi!”, Dận Chân đứng lên, từ từ quay về Tĩnh Tâm đường. Khu nhà này tốt hơn so
với trong phủ, vừa yên tĩnh phong cảnh lại đẹp.
Ô Nạp Lạt
thị [6a'> và một đám phụ nữ đang ngồi trong phòng, Tiểu Hoằng Huy liếc xéo lên
người nàng ta: “Ngạch nương, đói!”.
Ô Nạp Lạt
thị khẽ vỗ nhè nhẹ lên má thằng bé, “A ma sắp về rồi, đợi thêm lát nữa, ngoan”.
Hoằng Huy xịu mặt xuống: “Nhưng ngạch nương, đã đợi nửa canh giờ rồi, đợi thêm
nữa, con đói chết mất”.
“Thế ư? Xem
ra a ma sai thật rồi, khiến Hoằng Huy phải chịu đói”. Một giọng nói khá lạnh
nhưng còn có cả ý cười trong đó vọng vào. Tiểu quỷ trong lòng Nạp Lạt thị đã
trượt xuống từ bao giờ chạy vù ra cửa: “A ma, người về thật rồi”. Dận Chân bế bổng
con lên, “Đói đến thế sao? Ba Lỗ nói con ăn khá nhiều bánh ngọt rồi mà”.
“Hi hi!” Bị
phát hiện rồi, “A ma, Hoằng Huy đang lớn nên mau đói mà! A ma, giờ có thể ăn được
chưa?”.
“Được rồi.”
Dận Chân ngồi xuống chỗ đầu bàn, Nạp Lạt thị và Trắc phúc tấn [6b'> Lý thị ngồi
xuống bên phải và bên trái bàn, Cách cách Lâm thị, Trương giai thị, tiểu thiếp
Chương giai thị, Ôn thị cũng lần lượt ngồi xuống, thấy còn trống một chỗ, Dận
Chân nhìn Nạp Lạt thị, Nạp Lạt thị vội nói: “Là thiếp hồ đồ, vừa rồi a hoàn tới
báo Nhan muội không cẩn thận bị trượt chân ngã xuống nước, bị cảm lạnh, sợ lây
sang chúng ta nên không đến. Mong người thứ lỗi”. Lời vừa nói xong, trên mặt của
mấy Cách cách và người thiếp đều không giấu được nụ cười nhạo báng.
[6a'> Là Hiếu
Kính Hiến hoàng hậu.
[6b'> Trắc
phúc tấn: Cách gọi người vợ lẽ của hoàng tử, vương tôn thời nhà Thanh.
“Ồ, vậy đã
truyền thái y tới thăm bệnh chưa?”, sắc mặt Dận Chân vẫn bình tĩnh như không có
chuyện gì xảy ra. Rơi xuống nước? Vừa rồi chẳng phải có người rơi xuống nước
sao?
“Thái y đã
đến thăm bệnh, không có gì phải quá lo lắng, uống vài thang thuốc là khỏi”, Nạp
Lạt thị đáp. Vị Cách cách này cũng thật vô phúc quá, đúng lúc gặp được Tứ gia
thì lại ngã xuống nước, không biết tới bao giờ nàng ta mới được Tứ gia để mắt đến
nữa.
“Vậy thì ăn
cơm thôi, các con đói rồi”, Dận Chân nói. Thế là, những người trong phòng này
ai cũng mang theo tâm trạng riêng trong lòng ăn bữa cơm… đoàn viên.
Nhìn Nhan Tử
La chốc chốc lại hắt xì hơi, lúc nàng đang quấn chặt người trong chăn, Bách Hợp
lắc lắc đầu tới lần thứ một trăm rồi. Vốn tưởng hôm nay chủ nhân có thể gặp Tứ
gia, để Tứ gia nhớ ra hai mẹ con bọn họ. Ai ngờ vừa mới sểnh ra một cái mà đã…
đã rơi xuống nước.
Hắt xì hơi
tới mức bay được quả núi thế kia, xem ra trước khi Tứ gia đi cũng chẳng có hy vọng
khỏi.
Cuối cùng
cũng không phải gặp Ung Chính đại nhân rồi, nhưng sao lại thế này? Nàng vốn chỉ
định giả vờ rơi xuống nước rồi giả vờ bị nhiễm lạnh, nhưng giờ thì hay rồi, chẳng
cần phải giả vờ giả vịt nữa. Nhìn nước mũi chảy ròng ròng thế này, mũi đỏ ửng cả
lên, nước mắt không ngừng rỉ ra dầm dề… đau khổ quá! Nhưng càng đau khổ hơn là…
“Chủ nhân,
thuốc được rồi, thái y nói uống vài thang là khỏi, người cũng thật là, mau dậy
uống thuốc thôi”, Bách Hợp vẻ mặt tiếc nuối “hận sắt chưa kịp luyện thành
thép”.
“Ra mồ hôi
là sẽ khỏe lại thôi, không cần uống thứ đó đâu, đắng chết đi được”, Nhan Tử La
lẩm bẩm nói, “Hắt xì!!!”.
“Nhìn người
kìa, không uống thuốc sao khỏi được?” Bách Hợp bê bát thuốc tới trước mặt nàng.
Nhanh khỏi?
Nàng còn đang không muốn nhanh khỏi đây, ốm tới khi nào Ung Chính đại nhân đi mới
thôi, nhưng nha đầu Bách Hợp này thật là…
“Thuốc đắng
thế này, ngươi ra ngoài tìm cho ta ít mứt mang lại đây”, Nhan Tử La nói.
“Vậy người
mau uống hết thuốc đi!”, Bách Hợp nói.
“Được rồi
được rồi, ta biết rồi mà. Mau đi đi được không, lẽ nào ngươi muốn thấy ta bị đắng
chết hả? Thế thì ngươi cũng mất một chủ nhân tốt bụng đấy biết không?”, Nhan Tử
La hắt xì hơi xong lại nói.
“Nô tì sẽ
đi lấy cho người ngay, người nhất định phải uống hết bát thuốc đấy!” Nói xong
Bách Hợp quay người đi ra ngoài lấy mứt.
Vừa thấy
Bách Hợp đi ra khỏi cửa, Nhan Tử La chẳng màng đến việc phải đi hài, chân đất
trượt xuống giường cầm bát thuốc ra ngoài, đổ xuống luống hoa bên dưới hành
lang, sau đó mau chóng quay vào ngồi lại lên giường như cũ, đặt cái bát không
lên đĩa. Kh