
chàng vội vội vàng vàng ngồi dậy
đi ngay, đột nhiên cảm giác trong lòng trống rỗng, nhưng ngay lập tức nàng mắng
mình là “ngu ngốc”, “độc dược” đi đầu độc kẻ khác rồi thì nàng phải vui mới phải
chứ.
Sau ngày
hôm đó, mỗi lần Nhan Tử La đến thỉnh an Phúc tấn đều không gặp Niên thị, nói là
phong hàn đã nặng hơn. Nhan Tử La cùng Cảnh trắc phúc tấn, Nữu Hỗ lộc thị trắc
phúc tấn đi thăm hai lần. Niên thị bộ dạng yếu ớt vô cùng, khiến đám đàn bà các
nàng nhìn mà cũng đau lòng, đâu còn tâm trạng để ý tới việc chồng mình bị người
ta độc chiếm nữa.
Hôm nay,
sau khi thỉnh an Phúc tấn xong, vừa định đi, đột nhiên kẻ hầu nói trong cung có
người tới, Nhan Tử La cũng không tiện bỏ về ngay. Người đến là Tứ Hỷ, thuộc hạ
của Lý Đức Toàn. Tứ Hỷ nói Hoàng thượng có khẩu dụ, sắp tới lễ đại hôn của Thuần
Xác công chúa, triệu Nhan thị vào cung bầu bạn. Quỳ nghe xong ý chỉ của Hoàng
thượng Phúc tấn lệnh thưởng cho Tứ Hỷ, nói là lát nữa sẽ cho người đưa Trắc
phúc tấn vào cung. Tứ Hỷ đi rồi, Phúc tấn nhìn nàng cười cười, nói một câu: “Muội
muội và Công chúa xem ra rất thân thiết”. Nhan Tử La lập tức đáp, “Công chúa
thương yêu, Tử La không dám”.
Phúc tấn dặn
dò nàng vào cung bầu bạn với Công chúa, phải chỉ bảo cho Công chúa biết những lễ
nghĩa hành vi của người phụ nữ đã có gia đình, trong cung cố gắng nói ít hết mức
có thể, tránh gây ra những phiền phức không cần thiết, ngày nào cũng phải vào
cung Đức phi nương nương thỉnh an vân vân và vân vân. Nhan Tử La mặc dù vâng
vâng dạ dạ, nhưng ngoài việc ngày ngày tới thỉnh an Đức phi nương nương là nàng
có thể đảm bảo ra, nhưng việc khác nàng thấy mình không đủ tự tin. Đầu tiên,
chính bản thân nàng còn chưa hiểu làm vợ người khác phải thế nào, hơn nữa những
gì nàng học được cũng chỉ là cách thức làm vợ bé người ta, còn Mẫn Chỉ là nữ chủ
nhân cành vàng lá ngọc. Cố gắng nói ít? Nàng sẽ cố gắng nói ít, nếu không ai
tìm cách gây hấn với nàng, còn không thì nàng cũng không dám chắc chắn. Đương
nhiên rồi, những lời này Nhan Tử La đâu dám ho he nói ra miệng.
Sau đó Phúc
tấn liền lệnh cho người hầu thu dọn đồ đạc, buổi chiều có người dẫn nàng vào
cung. Khi đi Dận Chân còn chưa về phủ.
Vào trong
cung, đầu tiên là đi khấu kiến Khang Hy, sau đó tới cung Vình Hòa thỉnh an Đức
phi nương nương, tiểu quỷ Khuynh Thành đã ra ngoài tìm người chơi cùng, không
có ở đó. Sau đó nữa thì nàng liền được đám người hầu đưa tới Đồng Thuận trai
trong cung Vĩnh Hòa.
Đến nơi,
theo thông lệ phải tới bái kiến Thông quý nhân trước, Thông quý nhân mặc dù cố
tỏ ra vui vẻ, nhưng cảm giác nặng nề của sự ly biệt vẫn không sao che giấu nổi.
Nhan Tử La không dám nói nhiều, chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng thì đáp lại
câu hỏi của Thông quý nhân. Cuối cùng nàng cũng được vào gặp nhân vật chính,
người mà nàng cần gặp trong lần vào cung này – Mẫn Chỉ. Mẫn Chỉ đang bị một đám
người vây quanh lấy số đo để mặc y phục. Thấy Nhan Tử La vào, nàng ta bất lực
chớp chớp mắt. Nhan Tử La tự động tìm một vị trí dễ chịu ngồi xuống, nhìn nàng
công chúa sắp xuất giá bị hành tới hành lui, bất giác trào dâng lòng thương cảm.
Đợi mãi người
của phòng may đo mới đi, Mẫn Chỉ ngồi xuống ghế, “Ta không xin Hoàng a ma hạ chỉ
thì tỷ không chịu vào thăm ta đúng không?”.
“Nếu tôi
không nhờ phúc của cô sao có thể vào cung, giờ không giống trước, giờ tôi không
còn có thể so với trước nữa.” Thật là thoải mái, đến đây rồi không còn phải gồng
mình lên cảnh giác nữa, dù sao cũng không thể đột nhiên xuất hiện một cô vợ bé
của chồng mình tới tìm mình uống trà. Nàng thấy lạ là bọn họ ngày ngày uống
trà, đi đâu cũng thấy uống trà sao răng vẫn trắng như răng hải ly thế nhỉ?
“Ở trong phủ
không tốt à?” Mẫn Chỉ ngạc nhiên hỏi, sống ở đấy thoải mái hơn biệt viện nhiều
chứ.
“Cô cảm thấy
sống trong cung có thoải mái không?” Nhan Tử La trong cung như sống trong một
chiếc lồng son đẹp đẽ, Nhan Nhan cũng coi cuộc sống trong phủ giống như phải sống
trong một chiếc lồng son khác, có điều nhỏ hơn mà thôi.
“Chiêu Tài,
Tiến Bảo, Cung Hỉ, Phát Tài đều để lại biệt viện, ở trong căn nhà mới này, hàng
ngày ngoài con người ra tôi không còn thấy loài động vật nào khác cả.” Nhan Tử
La đứng dậy sờ mó nhìn ngó khắp nơi, “Hôm nay coi như cô tạm thời giải thoát
cho tôi, cô ấy à, rõ ràng còn thân thiết với tôi hơn cả người thân”.
“Tứ ca đối
với tỷ không tốt à?”, Mẫn Chỉ cười hỏi. Nàng ta nghe nói trong phủ Tứ gia người
đắc sủng nhất ngoài Niên thị thì chính là Nhan Tử La mà.
“Tốt hay
không thì có gì khác?”, Nhan Tử La khẽ nói, sau đó đột nhiên phì cười, “Lần này
đến đây tôi vai mang trọng trách, Phúc tấn dặn dò phải dạy cô lễ nghĩa của người
làm vợ”.
“Tỷ? Xem ra
trước mặt Phúc tấn, tỷ vẫn chưa bị lộ nguyên hình” Mẫn Chỉ nói thẳng chẳng hề
niệm tình.
“Vì vậy mới
nói, vẫn là Hoàng thượng anh minh, Hoàng thượng nói không cho phép tôi đưa cô
ra ngoài gây họa trước ngày đại hôn”, Nhan Tử La cười ha ha đáp. Chẳng trách
trong ti vi mấy vị đại thần động tí lại hô “Hoàng thượng anh minh”, xem ra đúng
là rất anh minh.
“T