
cô, “Không tin, cô gọi điện
cho anh ta hỏi xem”.
[1'> Nhân vật Tiểu Thanh trong “Bạch xà truyện”.
“Tôi gọi điện cho anh ta? Tôi bị điên à?” Tô Cẩm trừng
mắt nhìn anh ta, trong lòng mơ hồ cảm thấy giữa con người này và Ngạc Lâm có
mối quan hệ gì đó với nhau. Hôm đầu tiên khi ở nhà hàng Giang Nam, nhìn họ nói
năng bốp chát với nhau cô đã có cảm giác này rồi.
Nhưng Ngạc Lâm từ trước đến giờ chưa bao giờ nhắc đến
Lục Hiển Phong, mà Lục Hiển Phong… chỉ là người mà cô gặp mới một lần. Tô Cẩm
có tò mò thế nào đi nữa thì cũng không dám mạo muội hỏi anh ta.
Trong khi suy đoán khả năng có thể giữa hai người này
có mâu thuẫn thì cô nghe thấy Lục Hiển Phong cười, nói: “Tô Tô, cô là người rất
thú vị”.
Tô Cẩm không vui đáp lời: “Đâu có, đâu có. Anh mới thú
vị, anh là người thú vị nhất”.
Lục Hiển Phong cười một tràng dài.
Cười xong, thái độ của Lục Hiển Phong dần bình tĩnh
trở lại, “Tô Tô, hôm nay tôi đến tìm cô, nguyên nhân chính là để đi nghe ngóng
tình hình liên quan đến Chi Chi, tôi cảm thấy là cô nên biết”.
Tô Cẩm vội vàng ngồi thẳng dậy, “Tin tốt sao?”
Lục Hiển Phong lắc lắc đầu, “Không phải là tin tốt
đâu. Muốn nghe không?”
Tô Cẩm vội vàng gật đầu, “Đương nhiên”.
Lục Hiển Phong cho xe dừng lại ở bên đường, lúc nhìn
Tô Cẩm, mắt anh hơi nheo lại có chút do dự, “Tô Tô, tôi và Chi Chi có thể coi
là bạn tốt của nhau. Vì thế trước khi tôi nói, tôi hy vọng cô nhớ một điều –
chuyện của Chi Chi, tôi và cô đứng trên lập trường giống nhau”.
Tô Cẩm nhìn vào mặt anh ta vẻ chăm chú, “Bạn tốt của
nhau… là bạn như thế nào?”
Lục Hiển Phong đắn đo một lúc, “Trong các cuộc thi nội
bộ hệ thống, tôi và cô ấy đều đứng đầu mỗi tổ, có thể coi là yêu quý tài năng
của nhau”.
Ồ?” Tô Cẩm vô cùng nghi ngờ, “Chỉ là như vậy sao? Tính
cách của Chi Chi rất hay, hơn nữa lại rất xinh đẹp”.
Lục Hiển Phong liếc cô, trong ánh mắt có đôi chút đùa
cợt, “Thái độ như thế này thật không hợp với cô”.
“Cắt”. Tô Cẩm không thèm để ý, “Rõ ràng là anh đang
chuyển chủ đề, đừng có cho rằng là tôi không biết”.
“Được rồi”, thái độ của Lục Hiển Phong trầm tĩnh hơn
một chút, “Nói như thế này, tôi đối với Chi Chi, cũng hay nhìn ngắm cô ấy, cũng
có thích. Cô ấy là một người hiểu biết, làm việc gì cũng thẳng thắn vô tư,
những người xung quanh rất khó để không bị cuốn hút bởi cô ấy, đương nhiên tôi
cũng không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên, cũng không đến mức như cô nghĩ. Tô Tô,
tất cả những cảm tình của tôi với cô ấy đều giống như với cô, hoặc là nói rằng
cùng một tính chất, không có liên quan gì đến giới tính”.
Nghe anh ta giải thích một tràng như vậy, Tô Cẩm ít
nhiều có phần thất vọng. Cô không rõ vì sao một cô gái tốt như Chi Chi lại chưa
bao giờ gặp được một người đàn ông phù hợp?
“Quay trở lại vấn đề”. Lục Hiển Phong gõ vào vô lăng,
“Tôi đã gọi điện hỏi tổng giám đốc Mạnh rồi, ông ấy nói không cử cô ấy đi công
tác”.
“Tổng giám đốc Mạnh?” Tô Cẩm ngạc nhiên, người anh ta
nói đến có phải là tổng giám đốc Mạnh Hằng Vũ. “Thật không?”
Lục Hiển Phong dựa lưng vào ghế, chau mày, “Tổng giám
đốc Mạnh, phòng nhân sự và cấp trên của cô ấy, cả ba nói khác hẳn nhau. Điều
này có gì đó kỳ lạ, cuối cùng là ai đang nói dối đây?”
Tô CẨm vội vàng lấy ra bức thư cô vừa nhận được lúc
sáng, “Anh nói… Chi Chi liệu có gặp nguy hiểm gì không?”
Vòng vèo rất lâu, hai người cuối cùng cũng đến được cô
nhi viện ở Tùng Cảng ngoại ô phía nam Hoa An trước bữa trưa.
Đây là tòa nhà xây theo kiến trúc cổ đã hơi cũ, nếu
không có tấm biển treo trước cửa thì Tô Cẩm đã cho rằng đây là một trường học
cũ đã đóng cửa.
Phía sau viện là một ngọn núi cây cối sum suê tươi
tốt, không xa cửa lớn là chiếc lán của khu vườn thí nghiệm. Đó là một chiếc lán
mới lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt của mặt trời mùa đông. Phía xa là cánh đòng
xanh rờn ngút mắt, khi hít một hơi thật sâu ta có thể cảm nhận thấy hương vị
của mùa xuân trong gió. Nếu không phải là trong lòng có điều lo lắng, cảnh vật
trước mắt có thể khiến lòng người cảm thấy thanh thản, dễ chịu.
Lục Hiển Phong từ trong thùng xe phía sau lấy ra hai
chiếc túi to đựng đồ chơi và đồ dùng học tập, tiến lên vỗ vai Tô Cẩm, “Đi vào
thôi”.
Sau khi đăng ký ở cửa, nhân viên trực ban dẫn họ vào
phòng khách kế bên.
Đối diện với phòng khách là một sân vận động trống
trải, phía rìa sân có đặt một số thiết bị luyện tập đơn giản, có gì đó giống
với trường tiểu học mà Tô Cẩm học lúc nhỏ.
Tô Cẩm hỏi Lục Hiển Phong: “Sao Chi Chi lại có bạn là
viện trưởng Trần, trước đây anh có biết không?”
Lục Hiển Phong nhếch miệng hỏi cô: “Tôi và cô ấy hai
lần chơi bóng với nhau, hai lần đi trung tâm luyện tập thân thể, vài lần đi
chơi cùng đồng nghiệp, mời nhau vài điếu thuốc – cô nghĩ tôi có thể biết
không?”
Tô Cẩm mím chặt miệng không nói gì. Kỳ thực trong lòng
cô luôn tin rằng có tình yêu sét đánh, tin rằng có những người chỉ gặp lần đầu
tiên đã biết đó là một người đặc biệt trong cuộc đời của mình. Cũng giống như
khi cô vô tình quay đầu lại, nhìn thấy một cảnh sát đội mũ lệch với nét ngông
nghênh…
Tô Cẩm thấy lòng