
hi Chi lại gửi lá thư này cho
mình từ cô nhi viện?
Lòng đầy hoang mang, cô trả lời Bành Tiểu Ngôn: “Gặp
nhau sẽ nói rõ hơn”, Tô Cẩm bắt đầu chống cằm yên lặng suy nghĩ.
Cũng không cần phải tập trung vào buổi học, bởi rất
nhiều người trong lớp bắt đầu làm việc riêng, vì thế biểu hiện của Tô Cẩm không
có gì là đặc biệt.
Thật không dễ dàng gì để đợi đến hết buổi học, Tô Cẩm
vẫn chưa bước ra khỏi cửa tập đoàn Hải Công thì nhìn thấy một chiếc xe ô tô
việt dã màu trắng sữa. Cửa sổ xe đã hạ xuống, chủ nhân chiếc xe mặc một chiếc
jacket da, thoải mái ngồi dựa vào vô lăng hút thuốc.
Tô Cẩm không thể nén một tiếng thở dài.
Người này xuất hiện ở đây đã kỳ lạ rồi, lại còn trong
bộ dạng như thế… cho dù là đi một chiếc xe đạp hỏng cũng đã làm người khác chú
ý rồi, lại còn lái một chiếc xe như thế này. Không biết anh ta có hiểu được độ
khoa trương của mình như thế nào không?
Lục Hiển Phong ngồi trên ghế lái dụi thuốc lá, quay về
phía Tô Cẩm vẫy vẫy tay, “Bên này”.
Tô Cẩm nhìn quanh, chỉ tay vào đầu mũi mình, “Tôi?”
Lục Hiển Phong đột nhiên cười rồi nói: “Cô”.
Tô Cẩm vô cùng ngạc nhiên, vì sao người này lại đến
tìm mình? Lẽ nào xảy ra chuyện gì với Hàn Hiểu?
Người chưa kịp bước đến, Lục Hiển Phong đã mở cửa xe
cạnh ghế lái, “Lên đi”.
Tô Cẩm vịn vào cửa xe kinh ngạc, “Tại sao anh lại ở
đây? Sư phụ tôi có chuyện gì sao?”
Lục Hiển Phong không trả lời câu hỏi của cô, lười
biếng chỉ ra phía sau lưng cô, “Đồng nghiệp của cô?”
Tô Cẩm quay người lại, hóa ra là Từ Đông – người cùng
phòng giám sát kỹ thuật với cô. Năm ngoái khi đến Hải Công, hai người làm cùng
hai tuần ở văn phòng. Sau khi rời văn phòng, mỗi người phụ trách một dự án nên
không gặp nhau nữa. Từ Đông chắc cũng đến tổng công ty tham gia khóa đào tạo.
Từ Đông đi ra sau cô, không ngờ lại nhìn thấy cảnh như
vậy, cảm thấy vô cùng khó xử, đành đứng đó với vẻ lưỡng lự.
Tô Cẩm biết Từ Đông hiểu nhầm mối quan hệ giữa cô và
Lục Hiển Phong nhưng nếu cố gắng giải thích không phải là càng làm anh ấy
ngượng thêm sao? Dù sao họ cũng chỉ là đồng nghiệp, không nhất thiết phải giải
thích.
Lục Hiển Phong nhận ra sự khó xử của cô, vỗ tay vào vô
lăng nói: “Hỏi bạn của cô có đi cùng chúng ta về thành phố không? Dù sao cũng
tiện đường”.
Tô Cẩm cầm túi tài liệu trong tay đặt lên ghế lái phụ,
quay người nhìn Từ Đông đang bước đi đột nhiên định thần lại – ai thèm đi với
anh ta về thành phố?
Cô không kìm lòng được quay lại lườm Lục Hiển Phong.
Nét mặt cửa anh ta rất mơ hồ, nhưng đôi mắt thì rõ ràng là đang cười.
“Đồ yêu quái”. Tô Cẩm lẩm bẩm, quay lại vẫy Từ Đông,
“Anh Đông, anh cũng đến đây à? Bây giờ anh phụ trách dự án nào?”
Từ Đông lớn tuổi hơn cô một chút, tính cách hơi rụt
rè, lúc cười nhìn rất hiền, “Tiểu Tô, lâu lắm rồi không gặp”.
Tô Cẩm ôm lấy cánh tay anh, “Em đang làm ở nhà máy
luyện dầu của thành phố C. Còn anh?”
Từ Đông chỉ tòa nhà văn phòng Hải Công đồ sộ phía sau
lưng, giọng pha chút mệt mỏi: “Anh không làm dự án, vẫn ở văn phòng thôi”.
Trong lòng Tô Cẩm có chút ngạc nhiên, “Đợi bao giờ dự
án em đang làm kết thúc, em sẽ về văn phòng với anh. Nhớ là phải dành cho em
một vị trí nhé, người anh em”.
Từ Đông cười, “Không vấn đề gì”.
Tô Cẩm cũng cười, đưa tay chỉ chiếc xe của Lục Hiển
Phong ở phía sau, “Bạn của em tiện đường đi qua, anh đi cùng nhé”.
Từ Đông lắc đầu, “Không làm phiền em. Anh đi xe công
ty, đã nhờ anh Chu giữ đồ rồi”.
Tô Cẩm nhìn thấy từ phía sau tòa nhà văn phòng có hai
chiếc xe bus to đang đi tới vội nói: “Vậy anh đi nhanh đi, gặp nhau sau nhé”.
Từ Đông vẫy tay với cô rồi nhanh chân chạy đi.
Xe của Lục Hiển Phong không biết đã đến từ lúc nào,
bấm còi gọi cô.
Tô Cẩm quay đầu lại nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục
Hiển Phong, trong lòng ít nhiều cũng suy nghĩ. Con người này có ngoại hình
không tồi, nhưng cô luôn có chút e dè, xa cách với những người đàn ông đẹp trai
như thế. Hơn nữa anh ta lại biết quá nhiều chuyện của cô, điều này khiến cô cảm
thấy không thoải mái.
“Tại sao anh lại ở đây?” Tô Cẩm thắt xong dây an toàn,
lo lắng hỏi, “Có việc gì sao?”
Lục Hiển Phong liếc nhìn cô, cười không thèm để ý,
“Tôi đã nói cô không phải là người khiêm tốn mà. Cô không thể vì tôi biết nhiều
chuyện của cô mà cảnh giác với tôi đúng không?”
Tô Cẩm nhìn anh ta.
Lời nói này mặc dù không thuận tai nhưng là sự thật.
Vấn đề là, đối diện với một kẻ như thế này – Anh ta biết bí mật của mình nhưng
mình lại không biết gì về anh ta, làm sao có thể cảm thấy yên tâm được?
“Sự thật là cô phải cảm ơn tôi. Nếu không phải là tôi
biết cảnh sát Ngạc có thể chạy đến đây, thì cô lại phải diễn một vở kịch đoạn
tuyệt với anh ta rồi”. Lục Hiển Phong cười một cách khó hiểu, giọng nói có chút
kể cả: “Tôi thực sự không nhẫn tâm ngồi nhìn cảnh sát Ngạc của chúng ta nghĩ
quá nhiều về quá khứ. Thêm nữa, đây là Hải Công, cô có thể bị anh ta làm phiền,
chậc chậc… Tôi sẽ không nói gì nữa”.
Tô Cẩm ngạc nhiên, “Anh ấy đến sao?”
“Tôi là Tiểu Thanh[1'> mà, chỉ vài lời đã giúp cô giải
quyết xong rồi”. Lục Hiển Phong rướn lông mày nhìn