
g phản ứng lại rất nhanh.
Ông ta mỉm cười, gật đầu, “Đường Du, chào cháu, Nhiêu Nhiêu làm phiền cháu
rồi.” Ngữ khí vừa nhân hậu, hòa nhã, vừa đứng đắn, là lời chào hỏi thân mật
chuẩn mực nhất của bậc cha chú nói với con cháu, khiến người ta không dám tin
rằng đây chính là Tô Bất Dị, kẻ có ánh mắt và lời nói sàm sỡ trong căn biệt thự
của Tôn Văn Tấn hôm nào.
Sau khi
đặt đồ xuống, Đường Du không nói gì thêm, Tô Nhiêu chẳng phát hiện ra điều gì
bất thường. Cô nói với Đường Du rằng bố cô, đến thành phố B họp, đúng lúc cô
xảy ra chuyện. Đường Du biết rất ít về bố của Tô Nhiêu. Cả hai đều không thích
nói về chuyện gia đình, chỉ thoáng có cảm giác rằng Tô Nhiêu luôn canh cánh
trong lòng và rất oán hận chuyện bố cô bỏ rơi mẹ con cô năm đó. Đường Du không
thể ngờ rằng có một ngày Tô Nhiêu lại thân mật với ông ta đến v. Nghe nói, bố
Tô Nhiêu sau khi lấy con một cán bộ to vẫn chỉ làm chức quèn, sao lại có thể là
Tô Bất Dị, kẻ thét ra lửa của thành phố N?
Đường
Du vốn định xin nghỉ học để ở bệnh viện suốt đêm chăm sóc Tô Nhiêu, nhưng đối
diện với Tô Bất Dị trong phòng bệnh, cô không sao bình tĩnh được, ruột gan cứ
rối bời, khó khăn lắm mời tìm được cơ hội nói với Tô Nhiêu là cô phải đi làm
thêm, rồi vội vã rời bệnh viện.
Cô nhớ
lại lúc ở phòng bệnh, mặc dù Tô Bất Dị giả bộ hỏi han như chưa hề quen biết,
nhưng Đường Du vẫn thấy chột dạ, cảm giác trong mỗi ánh mắt và ý nghĩa lời nói
của lão ta đều vô cùng khả nghi.
Bố của
Tô Nhiêu chính là Tô Bất Dị sao?
Đến hộp
đêm, Đường Du chẳng thể nào tập trung vào công việc, liên tục mang nhầm rượu và
làm đổ mấy đĩa trái cây. Lý Văn phải nhắc nhở cô, “Hôm nay cậu sao thế, nếu làm
vỡ đồ nữa, mình không bao che cho cậu được đâu, hay về nghỉ trước đi, mình giúp
cậu.”
Lý Văn
phụ trách bộ phận, đã lâu không làm việc phục vụ. Trong lòng Đường Du vừa hoang
mang, vừa rối bời nên đành nhờ Lý Văn thế ca, còn cô ngồi suy nghĩ trên chiếc
ghế cạnh quầy bar.
Lát sau
Lý Văn cùng một nhân viên phục vụ khác đi từ bên trong đi ra, người kia nói:
“Lý Văn này, cậu có nhận thấy là cái người đàn ông mà chị Đào Hoa thích dạo này
rất thường xuyên lui tới đây không, dạo trước, một năm anh ta chỉ đến mấy lần.”
Lý Văn
nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ đúng thật, từ mùa đông năm ngoái, số lần anh ta
đến đây nhiều hơn. Nghe chị Đào Hoa nói công ty bất động sản ở thành phố N của
anh ta đã chuyển rồi, giờ muốn khai thác thị trường trong thành phố B.”
Bắt đầu
từ năm ngoái, Đường Du đã nghe mấy lần nghe nhắc Tôn Văn Tấn trong hộp đêm Loạn
thế giai nhân, thường thì nếu tránh được, cô đều lẩn tránh. Lý Văn thì ngược
lại, lâu rồi không làm công việc phục vụ, lần này vừa thế ca cô đã may mắn gặp
được Tôn Văn Tấn. Nhưng Đường Du giờ không còn tâm trí nghĩ đến việc đó, sáng
sớm nay vừa mới gặp anh ta, lòng dạ còn đang rối bời, cô liền chuyển sang đại
sảnh.
Lâm
Khai đang ở trong đại sảnh, anh ngồi đó lặng lẽ hút thuốc.
Có lẽ
bị vụ tự sát của Tô Nhiêu ảnh hưởng, trông thấy Lâm Khai, tâm trạng Đường Du
bỗng sầu muộn hơn. Cô từng tự nhủ, mình chia tay với Lâm Khai chẳng phải vì đã
không còn trong trắng, cũng chẳng phải vì thái độ của bố mẹ anh. Trong lòng cô
hiểu rõ, với con người của Lâm Khai, với cách chăm sóc, yêu thương anh dành cho
cô trước đây, tương lai họ không hẳn là không có hạnh phúc. Hơn nữa, nếu cô
thành vợ anh, ông bà Lâm có thể sẽ vẫn đối tốt với cô, như trước đây.
Nhưng
với người như cô, ngần ấy năm nay chỉ có một mình, hơn mười năm tự mình bươn
chải, tự đối diện với bão táp cuộc đời, cô đã chuẩn bị sẵn cho mình một ý chí
kiên cường. Không bạn bè cũng chẳng sao, không người thân cũng chẳng can hệ gì,
không người quan tâm cũng mặc kệ, cô chưa từng cầu xin ai. Cha cô không gửi
tiền vào thẻ tín dụng, cắt đứt tình phụ tử thì cô làm phục vụ trong hộp đêm
kiếm tiền; Lâm Khai xảy ra chuyện, cô thà tìm Tô Bất Dị làm vật hy sinh chứ
chưa từng nghĩ sẽ tìm cha cô, nhờ giúp đỡ, lúc nào cô cũng quyết đoán như thế.
Bao nhiêu năm nay, do chỉ có một mình nên cô nhạy cảm, cẩn trọng trong việc tự
bảo vệ mình.
Lâm
Khai tốt với cô, cô sẵn lòng báo đáp, nhưng chuyện hiến thân cứu anh khiến lòng
cô đã có vết rạn, trong tiềm thức, Lâm Khai không thể tạo cho cô cảm giác an
toàn, không thể khiến cô tin cậy được nữa. Thêm vào đó, phản ứng của ông bà Lâm
càng làm cô sợ, nhỡ sau này giữa anh và cô xảy ra chuyện, chắc chắn họ sẽ đứng
về phía anh. Người khác đối xử không tốt cũng không sao, cô có thể cảnh giác từ
xa, chỉ sợ lại bị chính người gần gũi nhất làm tổn thương, lúc ấy, một mình cô
sao có thể tự vệ? Bởi vậy cần phải ngăn chặn trước tất cả mầm mống có thể gây
ra sự tổn thương, nên cô luôn sống một cách cẩn trọng, mẫn cảm, cực đoan, bất
an.
Cô từng
rất tin tưởng Lâm Khai, thậm chí từng nghĩ sẽ cùng anh sống đến đầu bạc răng
long, nhưng cô và anh không thể quay lại với nhau nữa rồi.
Cô đang
nghĩ làm thế nào để nói chuyện với Lâm khai, bỗng từ cửa vọng lại tiếng của
tổng giám đốc, “Ôi, Hà công tử, lần trước nghe nói anh từ Mỹ về, sao chưa kịp
gặp mặt đã