
mất tăm thế, cứ tưởng anh lại sang Mỹ rồi.”
Hà Khâm
rầu rĩừng nhắc nữa, vừa từ Mỹ về lại bị ông bố đưa sang Nhật. Mới vừa về đến
nơi, đang bực mình đây.”
Đường
Du vẫn nhớ tay Hà Khâm, lần trước đang gay cấn thì được Trần Thích giải vây,
sau rồi không gặp lại anh ta nữa, thì ra là đi Nhật. Nghe thấy giọng tổng giám
đốc vồn vã, trong lòng Đường Du cũng hiểu. Kinh doanh hộp đêm này rất vất vả,
hằng đêm, chỉ cần có khách quen đến là tổng giác đốc phải chủ động đến tận
phòng uống rượu cùng, cứ từ phòng này lại sang phòng khác, ân cần hầu hạ. Đường
Du không muốn gây phiền phức, quay người toan đi. Nhưng con mắt tinh tường của
Hà Khâm đã sớm nhận ra cô, món nợ lần trước vẫn sờ sờ trước mắt, gã ta vội tiến
nhanh tới cản cô lại, “Ồ, cô Đường, lại gặp nhau rồi.”
Loạn
thế giai nhân được coi là hộp đêm có tiếng ở thành phố B, các thiếu gia lắm
tiền đến đây cũng không phải là ít. Thiếu gia thường đều được gắn mác du học
nước ngoài về, dù chẳng có phong độ, nhưng cũng vẫn làm bộ làm tịch, ít nhất
vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu. Những kẻ thô lỗ, ngang ngược như Hà Khâm chỉ là
thiểu số.
Thấy Hà
Khâm ép Đường Du uống rượu, bộ dạng như quyết không buôn tha nếu chưa đạt được
mục đích, tổng giám đốc cũng không dám can thiệp.
Đường
Du đang chán nản, toan nhận rượu uống, bỗng Hà Khâm “ớ” lên một tiếng. Cô ngẩng
đầu nhìn, Hà Khâm đang đau đớn ôm trán, mặt mũi nhăn nhó, máu chảy xuống nhuộm
đỏ một mảng trên vai áo sơ mi trắng, dưới chân là những mảnh chai bia vỡ. Hắn
tức tối nhìn người đang đứng bên Đường Du, là Lâm Khai, trên tay anh vẫn đang
cầm đoạn cổ chai vỡ.
Mắt Lâm
Khai đỏ ngầu, ngùn ngụt men say, hôm nay anh đã uống rất nhiều.
Tổng
giám đốc đứng bên cạnh, tròn mắt kinh hãi.
Có cô
phục vụ nào đó đã nhanh nhẹn đi báo ngay cho Lý Văn, Lý Văn biết quan hệ giữa
Lâm Khai và Đường Du hơn bất kì ai, chỉ không ngờ chàng Lâm Khai sầu muộn đó
lại có thể đập vỡ đầu Hà Khâm. Xem chừng không trông mong dược gì ở tổng giám
đốc, cô vội chạy đi tìm chị Đào Hoa.
Không
biết chị Đào Hoa đang nói chuyện với ai mà đóng kín cửa phòng. Lý Văn gọi to,
“Chị Đào Hoa, chị Đào Hoa, ra đây một lát.”
Diệp
Đào Hoa mở cửa, thoáng không vui, “Sao, có chuyện gì mà hốt hoảng thế?”
“Chị
Đào Hoa, Đường Du xảy ra chuyện rồi, cậu Lâm Khai…” Lý Văn không biết chị Đào
Hoa đang nói chuyện với ai, có thể nhận ra chị đang không hài lòng nhưng chuyện
kia còn quan trọng hơn nên cô không để tâm nhiều mà vội kể sơ qua sự việc.
Nghe
nhắc đến Hà Khâm, Diệp Đào Hoa chau mày, “Cậu kia là gì của Đường Du, chẳng
phải họ đã chia tay sao?”
Trước
đây để tránh phiền phức nên Đường Du nói giữa cô và Lâm Khai không còn quan hệ
gì, tuy nhiên, việc này chỉ Lý Văn biết rõ. Chuyện của hai người có liên quan
đến Tôn Văn Tấn nên Đường Du không thể tâm sự cùng Tô Nhiêu, mà cô lại không có
bạn bè nào khác, may mà ở Loạn thế giai nhân này có Lý Văn là tương đối thân,
Lý Văn lại thích buôn chuyện, thành ra biết không ít những vướng mắc tình cảm
giữa Đường Du và Lâm Khai.
Đường
Du tin tưởng Lý Văn vì mặc dù thích buôn chuyện, nhưng đối với những người thân
thiết, cô rất tốt bụng và biết cảm thông. Sau khi biết chuyện của Đường Du, cô
không bao giờ hé lộ điều gì, ngược lại còn tiếc cho mối tình của họ.
Lý Văn
kể lại chuyện của Đường Du và Lâm Khai cho chị Đào Hoa nghe, ngoài những gì
liên quan đến Tôn Văn Tấn mà cô không rõ ra, những chuyện khác cô đều kể hết.
Cô hiểu rõ thân thế Hà Khâm, người bình thường đâu dám đắc tội, nhưng chị Đào
Hoa vốn là người nghĩa khí, không như tổng giám đốc. Chị xuất thân phong trần,
nên dễ đồng cảm với những cô gái gặp nạn. Chị Đào Hoa quen biết nhiều, có thể
nói được vài câu trước mặt Hà Khâm, nếu chị đồng ý giúp đỡ, chắc sẽ ổn.
Lý Văn
nói: “Chị Đào Hoa, Đường Du làm việc trong hộp đêm này đã lâu, em tin chị cũng
hiểu đôi chút về cô ấy. Với người khác, Đường Du luôn lạnh nhạt, không có bố
mẹ, bạn bè cũng chẳng nhiều, nhưng thực ra cô ấy luôn khao khát được quan tâm.
Anh chàng đó rất yêu Đường Du, sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi mà không chăm
chỉ làm nghiên cứu, chỉ vì Đường Du nên ngày nào cũng đến hộp đêm uống đến say
mềm, không thiết gì tiền đồ nữa. Một người an phận như anh ta đã vì Đường Du mà
giết người, giờ lại vì cô ấy mà đánh Hà Khâm. Cô ấy rất đau đớn trong lòng
nhưng không nói ra được. Chị Đào Hoa, hãy giúp Đường Du, bình thường d nhạt,
bất cần nhưng với cô ấy, anh ta rất quan trọng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, chắc
chắn cô ấy sẽ rất buồn.”
Trước
mắt chị Đào Hoa hiện lên hình ảnh Lâm Khai, trước đây có nghe nói về chuyện của
Đường Du nên chị cũng mấy lần để ý anh chàng này. Ban đầu trông có vẻ chỉnh tề
đứng đắn, nhưng dần dần đã trở nên phóng túng ở Loạn thế giai nhân, ngày nào
cũng lếch thếch, tiều tụy, ánh mắt nhìn Đường Du như muốn vỡ vụn ra. Chị Đào
Hoa trầm ngâm, đoạn nói: “Em chờ một chút, chị đang có bạn bên trong.”
Chị Đào
Hoa toan bước vào, thì một người từ phía trong đi ra, đó là Tôn Văn Tấn. Lường
được Tôn Văn Tấn đã nghe hết những gì Lý Văn nói, nên chị k