
n quá rồi, cô về trước đi.”
Đường
Du ngoảnh mặt lại nhìn gã.
Gã lẩn
tránh ánh mắt cô, nói, “Tôi ở đây được rồi, có cần gọi người đưa cô về không?”
Đường
Du nhìn vào phòng bệnh, nói: “Không cần đâu, tôi không yên
tâm.”
Tôn Văn
Tấn gật gật đầu.
Không
khí tạm lắng xuống, hai người gượng gạo ngồi trên ghế.
Người
bạn thân nhất của cô tự sát vì người đàn ông này, cô và gã lại từng qua đêm
thân mật với nhau. Giờ ngồi cạnh nhau, cô không khỏi nhớ lại rất nhiều chuyện.
Tôn Văn Tấn cũng hơi luống cuống, gã đứng lên nói đi ra ngoài hút thuốc.
Hôm đó
gã ở cả đêm trong căn phòng được phép hút thuốc. Trời sáng, Tô Nhiêu tỉnh dậy,
Đường Du đi gọi Tôn Văn Tấn, không ngờ gã nói: “Cô ấy không sao là tốt rồi, tôi
không gặp đâu.”
“Sao
lại không gặp, giờ cô ấy…”
Gã đứng
lên, chiếc gạt tàn bên cạnh đẩy đầu mẩu thuốc lá, gã dập thuốc, ngắt lời Đường
Du, “Đừng nói với Tô Nhiêu là tôi đến.”
Tôn Văn
Tấn đi rồi, cô mới sực nhớ, vội đuổi theo, “Anh Tôn, xin hỏi, hôm đó anh có
nhìn thấy một chiếc lắc tay? Một chiếc lắc quý phi, hình bầu dục, màu ngọc
bích.”
Đường
Du nhìn gã, hình như gã đã hiểu ra hôm đó là hôm nào. Mặt Đường Du nóng ran,
Tôn Văn Tấn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô. Cô càng lúng túng hơn, Tôn Văn Tấn
nói: “Không thấy.” Dứt lời liền quay người bước đi.
ong suốt một thời gian dài, Đường
Du không hiểu tại sao Tôn Văn Tấn lại cư xử như vậy, sau này nghĩ, Tô Nhiêu giờ
ra nông nỗi này, nếu cho cô ấy biết gã hôm đó có đến thì sẽ thế nào. E rằng nếu
nói ra, tình cảm Tô Nhiêu dành cho gã lại biến đổi theo hướng cực đoan.
Sau khi
được cứu sống, Tô Nhiêu tuyệt đối không nhắc đến Tôn Văn Tấn. Chỉ tiếc cho
khuôn mặt cô, kết quả phục hồi ban đầu tương đối ổn. Nhưng vết mổ vừa khép
miệng lại khiến phần dưới mắt xuất hiện vết lõm lớn, vành mắt sưng lên, khuôn
mặt trở nên cứng nhắc, trông giống như con quái vật. Việc phẫu thuật thẩm mỹ
khiến nhiều người tưởng rằng sẽ có được đôi mắt to, chiếc cằm thanh mảnh, sống
mũi cao, sẽ trở nên đẹp hơn trước đây, nhưng có ai biết được, thực ra những cái
đó đâu có thích hợp với bản thân mình. Đường Du thở dài nhìn Tô Nhiêu.
Y tá
mang đồ ăn sáng đến, Tô Nhiêu nhìn vào khẩu phần ăn, nước mắt bỗng trào ra.
Lúc này
Đường Du mới dè dặt hỏi, “Nhiêu Nhiêu, sao cậu ngốc thế?”
Nước
mắt Tô Nhiêu rơi xuống mỗi lúc một mau. Cô nói, “Tiểu Du, mình không muốn sống
nữa, tưởng sẽ quên được anh ấy, tưởng có bạn trai mới rồi sẽ quên được, nhưng
mình không sao quên nổi. Tối qua, chợt nghĩ mình và anh ấy sau này không thể
nào ở bên nhau nữa, mình rất buồn. Không dám tưởng tượng phần đời tiếp theo
không còn anh ấy ở bên, nghĩ đến đó mình không muốn sống nữa.”
“Trước
đây mình từng nói với cậu mình thích anh ấy vì anh ấy đẹp trai, và rất tốt với
mình, nhưng, Tiểu Du à, thực ra không phải thế. Anh ấy tốt với mình, nói những
điều khiến mình vui, dành cho mình sự quan tâm, yêu thương mà trước đây mình
chưa bao giờ được nhận. Lúc đầu mình không hiểu vì sao anh ấy lại tốt như thế,
nhưng mình biết anh ấy không yêu mình, thậm chí mình không được phép khuấy động
một phần tâm hồn anh. Trước mặt mọi người anh luôn tỏ ra khinh đời, lúc vui có
thể bỡn cợt với mọi cô gái, nhưng khi chỉ có một mình, anh lại không nói dù chỉ
một câu. Tuy thế mình vẫn muốn ở bên anh ấy, lặng lẽ bên cạnh thôi cũng được,
như thế, anh ấy sẽ không cô đơn. Mình biết anh ấy thích những cô gái xinh đẹp,
đàn ông nào chẳng như vậy, nên mình đã xin bố tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ
cần anh đồng ý cho mình ở bên. Tiểu Du, mình chưa từng yêu ai như thế, mình chỉ
yêu anh ấy, anh ấy có yêu mình hay không cũng chẳng sao. Nhưng cơ hội tuột mất
rồi, mình không thiết sống nữa.”
Đường
Du ôm chặt lấy bạn, nhẹ nhàng an ủi, “Nhiêu Nhiêu, đừng nên như thế, cậu phải
nghĩ đến mẹ mình chứ, bác chỉ có mỗi mình cậu.”
Tô
Nhiêu vẫn nức nở, nước mắt giàn giụa, vừa khóc vừa gật đầu nói: “Ừ, mình biết,
mình biết rồi.”
Tô
Nhiêu không ăn nổi đồ ăn của bệnh viện, khó khăn lắm mới dỗ được cô nghỉ một
lát, tranh thủ lúc bạn ngủ, Đường Du quyết định về nhà lấy ít quần áo. Trên
đường về, cô ghé qua siêu thị mua con gà về hầm, vội vã thu dọn đồ, rồi đến
trường xin phép nghỉ học, sau đó mới mang canh gà đến bệnh viện. Đến phòng bệnh
của Tô Nhiêu, cô thấy bên ngoài có hai người mặc com lê đen, trông như vệ sĩ.
Đường Du đi đến cửa, mấy người đó thấy cô cầm trên tay chiếc bình giữ nhiệt và
túi du lịch nên không ngăn cô, mà bé sang một bên để cô vào.
Vừa mở
cửa ra thì nghe thấy tiếng Tô Nhiêu đang khóc, một người đàn ông mặc com lê đen
đang ôm lấy cô, vỗ về. Có lẽ tiếng mở cửa khiến Tô Nhiêu giật mình, cô vội vùng
ra khỏi lòng người đó, lau lau khóe mắt, nói: “Tiểu Du, cậu đến rồi à?”
“Mình
mang cho cậu ít quần áo, đồ dùng cá nhân, có cả canh…” Chưa nói hết câu, cô
sững người, đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn người đàn ông.
Tô
Nhiêu thút thít, giọng vẫn rất yếu, “Tiểu Du, cảm ơn cậu, đây là bố mình. Bố,
đây là bạn học ở trọ cùng con, tên là Đường Du.”
Người
đàn ông cũng thoáng sững sờ khi thấy Đường Du, nhưn