
h hạ bọn họ, ta sẽ đi chuẩn bị tiền.”
Hà Văn Hiên khẽ mỉm cười: “Đúng, như vậy mới có thể
đảm bảo an toàn cho bọn họ được.: Gia Gia trừng mắt nhìn hắn: “Nếu như bọn họ
xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ đấy. Ngươi có biết không,
ta ở Hồng Kông cũng thuộc thành phần có thế lực đấy.”
Hà Văn Hiên nói: “Những chuyện của ông, tôi đều nghe
nói rồi.”
Gia Gia vừa ý gật đầu: “Đã như vậy, trước tiên ngươi
đi nói chuyện với bọn bắt cóc đi.” Hà Văn Hiên còn chưa yên tâm, nói như giao
hẹn: “Dù sao cũng đừng để cho cảnh sát biết, cảnh sát mà ra tay, chắc chắn sẽ
thất bại.” Gia Gia khẽ hừm một tiếng nói: “Biết rồi, ngươi đi trước đi.”
Hà Văn Hiên nói: “Ông nếu có việc gì thì hãy gọi điện
thoại cho tôi, tôi nhất định sẽ lập tức đến ngay.”
Gia Gia nhắm mắt lại, chẳng nói gì, đến khi mở mắt ra,
thì trước mắt đã không còn hình dáng của Hà Văn Hiên nữa. Ông cầm điện thoại,
trực tiếp bấm 110: “Ngài cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát, có một việc rất
nghiêm trọng đã xảy ra, con dâu tôi, cháu nội tôi và còn có cả một cô gái nữa
đã bị bọn bắt cóc bắt đi. Được, tôi sẽ đích thân đến đồn công an để báo án.”
Bị nhốt ở trong phòng này, Gia Mĩ cảm thấy vô cùng khó
chịu, cái gì là Taekwondo, nhu đạo, quỷ đạo đều không thể sử dụng. Gia Tuấn
thấy vẻ mặt cô mệt mỏi uể oải như vậy, bất giác nghiêm mặt hỏi: “Này, Trình Gia
Mĩ, sắp chết rồi hay sao?”.
Cô ngước mắt lên, giận dữ nhìn anh: “Cái gì mà sắp
chết chứ?”.
Gia Tuấn cười: “Nhìn dáng vẻ của em, cứ như là cách
cái chết không xa lắm.”
Gia Mĩ nghiến chặt răng: “Hách Gia Tuấn, cách anh yêu
người khác có phải là mắng chửi người ta không? Em thật không còn sức lực đâu
mà tranh cãi với anh.”
“Đánh là tình, chửi là yêu.” Anh nói như là đương
nhiên vậy, cô đến tức giận cũng chẳng còn sức lực: “Em không muốn bị nhốt, em
muốn bỏ trốn.” Hách phu nhân trừng mắt nhìn cô: “Nếu như không phải cô, tôi sẽ
không bị bắt cóc như vậy.”
Gia Mĩ nheo nheo mắt, liên tục lắc đầu: “Bọn bắt cóc
tuyệt đối chỉ là muốn bắt cóc người, còn cháu chỉ là ngoài ý định.”
Gia Tuấn giảo mồm: “Em biết sao?”.
Gia Mĩ trả lời chắc chắn: “Em đương nhiên là biết.”
Hách phu nhân nói: “Điều đó là đương nhiên, cô tiền
thì không có, vóc dáng cũng không, khuôn mặt cũng không, chỉ có bị mù mới bắt
cóc cô.”
Gia Mĩ cười nhạt: “Thật không ngờ phu nhân làm tổn hại
người khác lại tiến bộ như vậy, xem ra có thể gọi cháu một tiếng sư phụ được
rồi.”
“Cái gì?” Hách phu nhân bĩu môi. Gia Tuấn vội vàng
chen vào, chỉ vào cánh cửa sổ nhỏ ở phía trên bức tường: “Nếu như Gia Mĩ có thể
chui ra, thì xem như chúng ta được cứu rồi.” Gia mĩ ngẩng đầu nhìn cửa sổ: “Có
lẽ có thể chui ra được, vấn đề là cái phòng này cao hơn hai mét, nếu như em
chui ra được thì từ đó rơi xuống e là cách cái chết không xa lắm.”
Hách phu nhân trên mặt lộ ra vẻ châm chọc không giấu
giếm: “Sợ chết như vậy mà thực là chúng ta không nhận ra.”
Gia Mĩ trợn mắt nhìn bà ta chằm chằm: “Vậy thì bà tự
chui đi, nếu không thì đừng cso ở đây nói giọng hả hê như vậy.” Hách phu nhân
nổi giận đùng đùng: “Nếu ta mà gầy như cháu, thì ta đã sớm chui ra từ lâu rồi.”
GIa Tuấn đứng giữa hai người, giơ tay lên: “Thôi xin hai người đừng cãi nhau
nữa, con có cách rồi.”
Gia Mĩ nghi ngờ đưa mắt nhìn anh: “Cách gì?”.
Anh nói: “Đợi cứu.”
Gia Mĩ cắt ngang lời nói: “Anh chàng này đúng là chỉ
biết cợt nhả.”
Anh thở dài, nhưng trên mặt có ý cười: “Chẳng có cách
gì, mẹ và bạn gái thì suốt ngày cãi nhau, anh đành phải đùa như vậy thôi.” Gia
Mĩ đột nhiên hỏi: “Nếu như em và mẹ của anh cùng rơi xuống vực thì anh sẽ cứu
ai trước?”.
Hách phu nhân mười phần chắc chắn nói: “Đương nhiên là
cứu mẹ trước rồi.”
Gia Mĩ không đồng ý như vậy: “Anh ấy nhất định sẽ nói,
không cứu ai cả, anh ấy cũng sẽ rơi xuống chết cùng mọi người.”
Hách phu nhân trong lòng có chút giật mình, buột miệng
nói: “Làm sao cháu biết?”.
Gia Tuấn cười cười, nhẹ nhàng ôm lấy Gia Mĩ: “Con đã
nói, cô ấy còn hiểu con hơn chính bản thân con.” Gia Mĩ cũng mỉm cười, trên má
có lúm đồng tiền bé bé: “Mỗi lần em mắng anh, em đều đoán được anh sẽ trả lời
như thế nào.” Mắt Gia Tuấn đột nhiên cay xè: “Vậy từ nay về sau em có còn đẩy
anh đi nữa hay không?”.
Cô nhẹ nhàng gục đầu lên ngực anh: “Sẽ không rời xa
anh nữa đâu.” Ánh mắt cô ấm áp nhìn anh chăm chú: “Cho dù có làm tình nhân thì
cũng sẽ không rời xa anh, chỉ cần được ở bên anh, chỉ cần người đó là anh, chỉ
cần biết trong trái tim anh luôn có em, thì tất cả mọi thứ trên đời này em cũng
không cần để ý đến nữa.”
Hách phu nhân nhìn hai người bọn họ, chỉ cảm thấy
trong cổ họng như có vật gì đang chẹn cứng lại, không thể thốt nên lời, nhưng
trong lòng lại có chút xót xa. Gia Tuấn cảm thấy trong khóe mắt mình, nước mắt
đang chảy vòng quanh: “Vậy thì anh nói cho em biết, ngoài em ra, ai anh cũng
không cần.” Anh siết chặt vòng tay, ôm cô chặt hơn nữa: “Trước đây anh không
dám nói ra, anh rất thích em, kỳ thực, đã từ rất lâu rồi, từ ngay lần đầu tiên
chúng ta gặp gỡ, anh đã rất thích em.”
Cô nói: “Hồi ấy, anh rất lưu manh, c