
đổi. Hình ảnh ông trong
quá khứ hiện ra, nụ cười rạng rỡ, hào hoa sung mãn. CÒn bây giờ, khuôn mặt ông
đầy nếu nhắn, giữ hai hàng lông mày đã xuất hiện một vế lõm lớn. Bà áp tai vào
ngực ông, nghe tiếng tim đang đập, kiên cười và mạnh mẽ. Bà mỉm cười, nhưng mặt
vẫn giàn giụa nước mắt.
Hà Văn Hiên nhìn tờ nhật báo sáng, mới có vài ngày
ngắn ngủi mà mọi chuyện đã thay đổi. Ngay cả bản thân Hà Văn Hiên dường như
cũng đang nằm mơ, là một giấc mơ không tỉnh dậy được, giống như một cơn ác
mộng, cũng may có Trình Minh Lãng cứu hắn.
Bây giờ cũng coi như sau cơn mưa trời lại sáng.
Chuông cửa bất ngờ reo, hắn lặng người đi một lúc, rồi
đi ra mở cửa. Giọng Liễu Vân lạnh lùng: “Hà luật sư, là Trình Minh Lãng bảo tôi
đến tìm ông”. Hà Văn Hiên quay người mở cửa, nói: “Cô không đến thì tôi cũng
đang định đi tìm cô”. Liễu Vân đi vào phòng, ngồi xuống ghế sô-pha, đi thẳng
vào câu chuyện: “Minh Lãng không giết người. Dư Giai Lệ chết lúc hay rưỡi
chiều, nhưng chiều hôm đó Minh Lãng đang ở nhà”
Hà Văn Hiên pha trà cho cô, ánh mắt hơi khác lạ, ánh
mắt khiến người ta không thể không cảnh giác. Hắn nhíu mày: “Những gì cô nói
liệu có đúng không? Chiều hôm đó, Trình Minh Lãng ở cùng cô? Cho dù vậy thì tại
sao hắn lại nhận tội?”
Liễu Vân lo lắng nói: “Vừa rồi tôi đi thăm anh ấy,
khuyên nên nói ra sự thật nhưng anh ấy không chịu nói. Anh ấy bảo tôi đến tìm
anh, nói là anh sẽ có cách sắp xếp. Đây rốt cục là chuyện gì? Minh Lãng tại sao
lại nhận tội thay Gia Mĩ?”
Hà Văn Hiên lạnh lùng ngồi lên đầu kia chiếc ghế
so-pha, cười nhạt: “Ông ta tự nhận mình giết người”
Liễu Vân nói giọng chắc nịch: “Không phải anh ấy giết,
nhất định là có người khác”
Hà Văn Hiên vẫn lạnh lùng nói: “Nếu như ông ta không
giết người thì tại sao lại có thể diễn lại được toàn bộ tình tiết của vụ án?
Bao gồm cả việc ngộ sát Giai Lệ, rồi lau vân tay như thế nào, thậm chí cả con
dao hung khí ông ta cũng có thể tả lại một cách rõ ràng”
Liễu Vân hơi lo lắng: “Vì thế tôi mới đến hỏi anh, rốt
cục đây là chuyện gì?” Vì sao anh ấy lại nhận tội thay Gia Mĩ?” Hà Văn Hiên
nói: “Cô chờ đấy”, rồi đi vào phòng ngủ lấy ra một chiếc va li màu đen đưa cho
Liễu Vân: “Cái này cho cô, cũng là thứ mà Trình Minh Lãng nên có”
Liễu Vân mở va li, trong va li là vô số tệp tiền xếp
chồng lên nhau, thật khiến cho người ta loá hết cả mắt. Cô nhìn đống tiền,
trong phút chốc đã hiểu ra tất cả: “Anh cho tôi tiền, để Minh Lãng nhận tội?”
Hà Văn Hiên rút thuốc ra hút: “Ở đây có một trăm vạn,
cầm số tiền này, hai mẹ con cô có thể sống yên ổn”
Ánh nắng bên ngoài chiếu xuyên qua tệp tiền, những tờ
tiền đỏ nhạt như đang trôi nổi, đo đỏ, chồng chất, phát sáng. Ánh sáng len lỏi
giống như vô số chiếc đinh cắm thẳng vào mắt cô, khiến cho nó trở nên mù mịt.
Hà Văn Hiên liếc nhìn cô nói: “Cô sẽ cố gắng giúp anh
ấy giảm nhẹ tội chứ”
Cô lắc đầu: “Tôi không cần số tiền này, tôi chỉ cần
anh ấy bình an trở lại bên tôi”
Hà Văn Hiên hờ hững nói: “Điều này là không thể, chỉ
riêng việc buôn bán ma tuý cũng khiến ông ấy lĩnh đủ”. Ngừng một lúc, ông ta
nói tiếp: “Ngồi tù hơn 10 năm, nếu có hiểu hiện tốt thì có thể được giảm thời
gian ngồi tù, điều đối với tất cả mọi người đều là chuyện tốt”
Cô lắc đầu lia lịa: “Không thể”. Hai mắt cô đỏ mọng:
“chỉ vì hai mẹ con tôi cho nên ông ấy mới làm chuyện này, tôi thật sự không thể
chấp nhận”. Hà Văn Hiên lặng lẽ hút thuốc không nói. Cuối cùng, hắn cũng lên
tiếng: “Cô đang muốn làm loạn chuyện gì, Trình Minh Lãng đã nhất quyết nhận tội
thì bất luận cô thế nào ông ta cũng không nói ra, nếu không tin thì cô có thể
thử”
Cô cúi đầu, khóc to, từng giọt nước mắt cứ thế rơi
xuống. Hắn nói không sai, trước đây, cô đã nói chuyện với Trình Minh Lãng, anh
ấy rất dứt khoát, sau đó lại còn nói với cảnh vệ sau này sẽ không gặp lại cô
nữa.
Rốt cuộc Minh Lãng đang nghĩ gì, cô thật sự không
hiểu.
Hà Văn Hiên đưa cho cô một chiếc khăn giấy, cô cầm
lấy, không thể làm gì, chỉ khóc và khóc.
Gia Mĩ đặt điện thoại xuống, có chút không hiểu. Bảy
giờ tối, gặp nhau ở cửa tàu điện ngầm? Gia Tuấn làm sao rồi? Quay về nhà với bộ
dạng khác thường, sau đó lại gọi điện thoại hẹn hôm nay gặp mặt, để vĩnh biệt?
Anh ấy làm sao vậy? Lẽ nào lại muốn đem đến cho cô niềm vui bất ngờ?”
Nhưng bây giờ, cả người cô mệt nhoài, còn có gì đáng
để vui nữa? Cô nhìn đồng hồ, vẫn còn vài tiếng nữa. Cô nằm lên giường, tiếp tục
ngủ, không dám mở mắt ra, vì sợ nếu mở mắt thì sẽ lại nghĩ ngợi và khóc.
Cô nhắm nghiền mắt, lệ chảy tràn khoé mi. Cô cuộn
người lại, toàn thân như bị nắm lên những lưỡi sao, đau đớn tột cùng. Hai tay
cô nắm chặt lấy tấm chăn, cô vội vã gọi điện cho Gia Tuấn, trong điện thoại
vang lên giọng nói hờ hững: “Alo”. Cô hơi sững người, bật khóc: “Em không muốn
đến tận tối nay mới được gặp anh, em muốn gặp anh ngay bây giờ”
Gia Tuấn thở gấp, nhưng giọng nói lại bình thản, không
chút ấm áp: “Em sao vậy?”
Cô thở hổn hển: “Em không sao, chỉ muốn gặp anh mà
thôi, rất muốn… rất muốn…”. Giọng anh bình thản: “Nếu không có chuyện gì thì
tối n