
áo, đoàn rước dâu đã đến trước cửa nhà họ Liễu,
Chu Đào đã mặc hỉ phục vào, khăn voan che đầu cũng đã đội lên, bây giờ phải
tiến ra cửa.
Mai Tử
nương vén váy dài lên lau lau nước mắt, lại thêm một nữ nhi phải xuất giá rồi,
chỉ là nữ nhi này một khi gả ra ngoài không biết một năm có thể gặp mặt bao
nhiêu lần.
Trong
lòng Mai Tử cũng khó chịu, Chu Đào cùng nàng từ nhỏ lớn lên bên nhau, tuy rằng
sau này tính tình thay đổi, luôn lãnh trào nhiệt phúng với nàng, nhưng cuối
cùng đó cũng là muội muội lâu năm của mình a.
Chu Đào
được thẩm tử nhà bên nâng đỡ đi ra ngoài, lúc tới cửa nàng chợt dừng lại, xoay
người vén khăn che đầu lên.
Thẩm tử
nhà bên ai u một tiếng la lên: "Bà cô của tôi ơi, ra khỏi cửa này không
được vén khăn che đầu lên, chỉ có phu quân của ngươi mới có thể vén lên thôi,
nếu không là điềm xấu a."
Chu Đào
chớp đôi mắt hồng hồng của mình, nhìn về phía Mai Tử, vẻ mặt lại giống như muốn
nói cái gì.
Mai Tử
thấy nàng nhìn mình như thế, nhớ tới tình tỷ muội nhiều năm, nước mắt liền bắt
đầu dâng lên.
Chu Đào
chuyển động động đôi môi, cuối cùng gian nan nhỏ giọng lên tiếng: "Tỷ tỷ,
ta đi, sau này tỷ phải chăm sóc mẹ cùng A Thu cho thật tốt." Nói xong liền
buông khăn hồng xuống, xoay người nâng chân hướng bên ngoài bước nhanh, làm cho
Thẩm tử nhà bên thiếu chút nữa không đuổi kịp, chỉ có thể bước nhanh vài bước
đuổi theo đỡ lấy nàng.
Mai Tử
nương "Nức nở " một tiếng khóc òa, Mai Tử nắm chặt tay mẹ, nước mắt
cũng tí tách rơi xuống.
Chu
Đào, đã rất nhiều năm rồi nàng không gọi mình một tiếng tỷ tỷ.
Theo
truyền thống trong thôn, lúc thành thân người nhà gái không đi được theo kiệu,
nên sau khi đưa Chu Đào đi, nhà Mai Tử tạm thời cũng nhàn rỗi một chút. Mai Tử
ở trong nhà lau khô nước mắt, nhìn ra ngoài song cửa, chỉ thấy kiệu của Chu Đào
đã đi xa, trong sân còn có mấy nam tử cùng Thẩm tử nhà bên cũng đứng nhìn theo.
Mai Tử nương vội vã đi ra ngoài, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, nói xong lại mời
mọi người ở lại đây ăn cơm. Bọn họ đương nhiên biết hoàn cảnh của nhà bà, nói
không cần cảm ơn, liền trở về nhà của mình.
Tiêu
Kinh Sơn là loại người nào? Hắn nhìn đôi mắt đỏ hồng của Mai Tử nương cùng Mai
Tử, tự nhiên biết nữ nhân bọn họn cần một không gian yên tĩnh, liền nói trong
nhà còn có chuyện, phải đi về trước, Mai Tử cứ ở lại đây chơi một chút. Mai Tử
nương nói không cần, để Mai Tử trở về với con đi. Trong lòng Mai Tử lo lắng cho
mẹ, sợ bên cạnh bà không có ai nói chuyện cùng, liền nói không gấp, ngồi ở nhà
một chút cũng được.
Tiêu
Kinh Sơn ra cổng, Mai Tử cũng ra tiễn, đến bức tường sau đống rơm, vội vã nhỏ
giọng hỏi: "Trong nhà như thế nào? Đàn gà con của ta như thế nào rồi hả
?"
Tiêu
Kinh Sơn đương nhiên sẽ không nhắc tới chuyện tối hôm qua, thấy Mai Tử hỏi
mình, cười nói: "Nàng yên tâm, mỗi một con gà đều được ăn no ngủ ngon, so
với ta chúng còn thoải mái hơn nhiều."
Mai Tử
nghe hắn nói lời này liền hiểu được ý hắn hình như là nói nàng chỉ nhớ đến mấy
con gà con, không có quan tâm hắn. Nàng cười giễu hắn một cái, trách cứ nói:
"Chàng xem, cũng đã lớn như vậy rồi, lại còn đi so đo với mấy con gà
a."
Tiêu
Kinh Sơn chỉ cười nhìn nàng không nói gì, Mai Tử bị con ngươi đầy lửa nóng của
hắn nhìn chăm chú không được tự nhiên, xoay người đi vào nhà: "Nhìn cái gì
vậy, chàng cứ về trước đi, ta vào nhà nói chuyện với mẹ một chút."
Tiêu
Kinh Sơn duỗi cánh tay dài kéo tay nhỏ bé của nàng một cái, đặt ở giữa lòng bàn
tay to của mình từ từ vuốt ve, cúi đầu ở bên tai nàng nhỏ giọng hỏi: "Tối
nay có trở về ngủ không?"
Nhiệt
khí dâng lên, tai Mai Tử thoáng hồng: "Xem chàng kìa, ngủ một mình vài
ngày có sao đâu, lại hấp tấp hỏi ta việc này."
Tiêu
Kinh Sơn cười nhẹ nói: "Không có gì, chỉ là ngủ một mình có chút không
quen."
Mai Tử
đương nhiên hiểu hắn, lại nhớ đến bây giờ hai người đang đứng trước cửa nhà mẹ
mình, vừa xấu hổ vừa vui mừng liếc hắn một cái nói: "Nói cái gì đâu không,
trước kia không phải là chàng vẫn ngủ một mình hay sao, hôm nay lại nói những
lời này." Nói xong không muốn nghe hắn nói thêm cái gì nữa, sợ hắn nói cái
gì khiêu khích hơn làm nàng má hồng tim đập, vội vã đi vào nhà.
Vào
trong phòng, Mai Tử nương quả nhiên đang ngồi trên giường, thấy Mai Tử đi vào,
dùng giọng mũi hỏi: "Kinh Sơn nói cái gì vậy, trong nhà không có chuyện gì
chứ?"
Mai Tử
lên giường ngồi bên cạnh mẹ, giọng nói mềm mại: "Có thể xảy ra chuyện gì
chứ, trong nhà mọi việc đều rất tốt, mẹ đừng thấy Kinh Sơn là một đại nam nhân,
thật ra hắn rất cẩn thận, đàn gà con trong nhà hắn cũng chăm sóc rất tốt."
Mai Tử
nương đưa tay gạt lệ, hình như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại không nói,
chỉ thở dài: "Thấy con như vậy, ta cũng yên tâm, lúc về mang theo bao gạo
về mà ăn đi."
Mai Tử
vội vàng cự tuyệt: "Mẹ, lương thực mẹ cứ giữ lấy từ từ ăn, chúng ta còn đủ
dùng mà."
Mai Tử
nương lại nói giọng sâu xa: "Con đứa bé này, khách khí với mẹ làm gì, hôm
nay Chu Đào gả ra ngoài, A Thu còn nhỏ, chẳng lẽ ta còn lo không được cho nhà
này sao? Tuy nói Kinh Sơn có