
lên.
. . . . . Đón lấy tình cảnh ta không dám nhìn, ta vội vàng bưng mắt chạy vào
giường, làm bộ rất đáng thương rất sợ hãi. Ta biết rõ bộ dáng này của ta làm
cha ta càng đau ta.
Ai dè
mẹ ta quay đầu hừ một tiếng nói: "Chàng xem nó giả vờ đi, nó làm gì có sợ,
trong lòng đang vui thích đấy!"
Ta bưng
bít mắt lại, trong lòng thẳng kêu, trời đất chứng giám, ta không có vui thích
a, ta chỉ không muốn bị đánh! Ta chỉ muốn tiếp tục gặm giò heo a!
Từ ngày
đó, đám trẻ chúng ta cũng không thấy qua bóng dáng của bảo bối nữa, cái hầm đào
ra bảo bối cũng bị lấp lại. Lúc đầu mọi người thấy thật đáng tiếc, nhưng mùa
đông còn có tuyết để chơi, mùa xuân có châu chấu, mùa hạ có ve sầu, mùa thu còn
có thể trèo lên cây tìm mật ong ăn. Niềm vui thú của chúng ta rất nhiều, việc
này dần dần trôi vào quên lãng.
Vài năm
sau, Cơm Nắm ca ca nhà ta nháo lên nói muốn đi ra ngoài núi lăn lộn. Mẹ ta
không muốn, cha ta không dám phát biểu ý kiến, ta ở một bên quấy loạn thêm.
Cuối
cùng vào một sáng sớm mai chúng ta chưa tỉnh lại, Cơm Nắm ca ca một mình một
người rời khỏi, trên bàn để lại một phong thư.
Mẹ ta
khóc đến thiếu chút nữa ngất xỉu, nói đứa bé này cái gì cũng không mang theo,
đi ra ngoài biết làm sao, một đứa bé trong núi lần đầu tiên đi ra ngoài cũng
không phải dễ dàng. Cha ta lại tỉnh táo cầm tờ giấy bình tĩnh nói: "Nó cầm
chuỗi hạt châu năm ấy lão Lỗ mang đến."
Ta phẫn
hận, chẳng lẽ lúc đó ca ca ta thế mà len lén cầm hai bảo bối, kết quả cuối cùng
chỉ nộp lên một cái? ? !
Ta rất
uất ức, ta rất bất đắc dĩ, ta cảm thấy mình không phải không thông minh bằng
Cơm Nắm ca ca, dựa vào cái gì ta không thể đi ra ngoài lăn lộn một phen?
Chỉ
tiếc năm ấy ta không tồn tại cái tâm này, len lén lưu lại một bảo bối!
Thiên
Phi nhìn ra khổ sở của ta, len lén nói với ta: "Mẹ ta có một ít bạch trắng
cũng ngân lượng, là đồ trước kia ở ngoài núi, bây giờ vẫn đặt trong hộp trang
sức đấy."
Mắt ta
sáng lên, níu lấy cổ áo Thiên Phi nói: "Chúng ta cùng nhau rời khỏi
đi!"
Thiên
Phi trộm bạc trắng ngân lượng của mẹ hắn, chúng ta cũng nhân một ngày trời chưa
sáng rời khỏi thôn Bích Thủy.
Lúc đi
ra ngoài sân nhỏ, lòng ta chợt rất không nỡ bỏ cha và mẹ, nhưng ta len lén
xuyên qua cửa giấy nhìn vào. Ta thấy cha ta vẫn như cũ ôm mẹ ta, mẹ ta thế mà
vẫn giống như đứa bé tựa vào trong lòng cha ta.
Lòng ta
âm thầm cười một phen, nghĩ thầm mẹ ta có cha ta, cha ta có ta mẹ, ít đi chúng
ta bọn họ cũng không sợ, với lại ta còn trở về.
Nghĩ
thông suốt, ta không chút nào do dự đeo lấy gói đồ nhỏ rời khỏi.
Sáng
sớm này, trong núi có sương, ta cùng Thiên Phi hướng ngoài núi mà đi, đi tới
đầu núi nhỏ chúng ta quay đầu nhìn, trước mắt một mảnh sương mù, chúng ta không
thấy được tiểu sơn thôn quen thuộc ngày xưa nữa.
Thiên
Phi thúc giục ta: "Nhanh lên, nếu không sẽ bị bắt gặp."
Ta suy
nghĩ thấy cũng đúng, liền vội vã cùng hắn gấp rút lên đường.
Ngay
lúc đó ta đương nhiên sẽ không ngờ, chuyến đi này chính là vài năm.
Vài
năm, ta đi qua rất nhiều con đường, gặp được rất nhiều người, cũng kinh nghiệm
rất nhiều chuyện.
Ta tự
mình trải qua một triều đại sụp đổ, thấy được một Vương Quốc nổi lên. Ta cũng
chứng kiến một đoạn lại một đoạn chuyện tình cảm động lòng người.
Đương
nhiên, ta còn gặp được một nam nhân giống cha ta yêu thương mẹ ta sủng ta như
vậy.
Vài năm
sau, Cơm Nắm ca ca nói: "Chúng ta trở về đi thôi."
Ta gật
gật đầu, dắt lấy ta nam nhân ta yêu, nghiêm túc nói cho biết hắn: "Ở một
nơi xa xôi, có thôn Bích Thủy, đó là một nơi rất tốt."
-------- Hết Truyện ---------