
khả năng, kiếm được bạc. Nhưng cơm ngày ngày đều
phải ăn, mà làm cái gì cũng cần đến bạc. Lại nói, mua gạo bên ngoài chợ kia còn
phải gánh về, trèo đèo vất vẻ qua năm ngọn núi mới đem được lương thực về, có
phải là cứ lấy trực tiếp ở nhà lão nương ta đây thì nhanh hơn không?"
Mai Tử
thấy mẹ hiền hậu lo lắng, cũng không cự tuyệt nữa, liền nói: "Được, ngày
mai để Kinh Sơn lại đây lấy về một bao. Nhưng trong nhà muốn chi tiêu gì, nếu thiếu
bạc, mẹ cứ nói, đừng khách khí với nhà con."
Mai Tử
nương lại lắc đầu nói: "Con là một đứa bé hiếu thảo, ta đã sớm biết. Chỉ
là mấy năm nay ta lo tiết kiệm, cũng ít sắm sửa thứ gì, này đều vì tương lai để
dành cho AThu cưới vợ. Hôm nay Chu Đào gả ra ngoài, ta chỉ còn lo lắng cho A
Thu, cũng đỡ một chút."
Hai mẹ
con tâm sự một hồi lâu, lại cùng nhau ra ruộng. Mới vừa thu hoạch xong, trên
ruộng cũng không có gì. Mai Tử nương muốn trồng một ít khoai, có thể kiếm được
thêm vài miếng ăn. Thế là hai người cùng AThu cầm lấy cuốc cuốc đất. Bận rộn
một ngày, mọi người vừa làm vừa nói chuyện, cũng không lo lắng , một ngày trôi
qua cũng nói không mệt mỏi lắm. Thấy trời sắp tối, Mai Tử nương định giữ Mai Tử
lại ăn cơm. Mai Tử nhớ tới Tiêu Kinh Sơn, liền nói mình vẫn nên về nhà xem một
chút. Mai Tử nương là người từng trải, đương nhiên hiểu tâm tư Mai Tử nên cũng
không giữ nàng lại.
Lúc Mai
Tử về đến nhà, hoàng hôn đã chiếu rọi một khoảng sân lớn. Tiêu Kinh Sơn đang ở
trước bếp đốt lửa. Người ta là một đại nam nhân cao lớn, ngồi chồm hổm trước
cái bếp nhỏ bằng đá, nhìn có chút ngộp a.
Mai Tử
nhẹ nhàng đi qua, đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nói: "Chàng đứng lên đi, để
ta nhóm cho."
Tiêu
Kinh Sơn ngẩng đầu nhìn Mai Tử, con ngươi sáng ngời, giống như đã sớm biết Mai
Tử đi tới, đứng dậy cười nói: "Cũng tốt, vậy nàng làm đi."
Mai Tử
quạt quạt, nhìn Tiêu Kinh Sơn ở bên cạnh chặt cây thành từng khúc nhỏ rồi mài
nạo. Nàng liền hỏi hắn đang làm cái gì. Ai dè Tiêu Kinh Sơn nhìn nàng cười nói:
"Luôn dùng chậu gỗ tắm cũng có chút khó khăn, ta muốn làm cho nàng một
thùng gỗ lớn, đến lúc đó tẳm rửa thân thể cũng dễ dàng."
Mai Tử
nghe vậy thấy mới lạ. Thật ra ở thôn Bích Thủy này không có mấy thứ đó, tùy
tiện tắm một cái là được. Nhưng Tiêu Kinh Sơn nói làm một thùng gỗ tắm, ngược
lại rất hay. Mai Tử nghĩ đến lúc mình có thể ở trong thùng gỗ lớn sảng khoái
tắm rửa, rất là mong đợi, lập tức vừa tò mò nhìn Tiêu Kinh Sơn ở bên cạnh mài
dũa tấm gỗ, vừa hưng phấn quạt bếp.
Khói
bếp mềm mại bay lên, nồi cơm phát ra tiếng ùng ục ùng ục, mùi thơm bắt đầu đầy
tràn khắp sân nhỏ. Mai Tử mở nắp nồi, đem cơm nước dọn ra, hai người cũng không
có ý định nếm thử xem mặn nhạt thế nào, vội vàng ăn.
Tiêu
Kinh Sơn rất chịu khó đem bát đũa rửa sạch, cất xong, lại xách theo thùng nước
đến bên suối. Mai Tử thừa dịp vội vã kiểm tra chuồng gà của mình, quả nhiên một
đàn líu ríu nhảy tưng tưng, không một con nào mệt mỏi.
Tiêu
Kinh Sơn rất nhanh múc đầy thùng nước đem về. Mai Tử nhìn hắn vẫn còn mặc
nguyên quần áo như lúc đi ra ngoài, đang tự hỏi sao hắn không thay quần áo. Hắn
tiến vào phòng, để thùng nước xuống: "Tối nay chúng ta cùng nhau tắm trong
nhà thôi."
Tiêu
Kinh Sơn đặt thùng nước xuống rồi nói: "Tối nay chúng ta cùng nhau tắm trong
nhà thôi”.
Hắn nói
những lời này rất nhẹ nhàng, nghe giống như hằng ngày nói tối nay chúng ta ăn
xương hầm đi vậy. Nhưng mà Mai Tử nghe vậy nhịp tim tăng nhanh, má hồng, tai
nóng. Bọn họ là vợ chồng đã lâu, mỗi ngày lúc trời tối đen hai người ở trên
giường làm chuyện đỏ mặt Mai Tử cũng đã quen. Nhưng bây giờ trời còn chưa tối
hắn, hắn đứng đó nhìn nàng bằng ánh mắt nóng bỏng, nghe hắn nói mấy việc tư mật
này, có chút không dám nhìn thắng.
Lại
nói, tắm còn có thể cùng nhau tắm sao? tắm là phải cởi quần áo ra, làm sao có
thể.
Tiêu
Kinh Sơn thấy Mai Tử cúi đầu không nói lời nào, vô tình nói: "Nàng không
vui thì thôi, cùng lắm mùa đông đến ta vẫn tiếp tục tắm ở bên ngoài."
Mai Tử
nghe hắn nhắc tới mùa đông, nghĩ tới cảnh trời đông giá rét Tiêu Kinh Sơn cái
gì cũng không mặc ở bên ngoài tắm, nhất thời đau lòng, cũng không kịp suy nghĩ
hôm nay mới là đầu mùa hè thôi, liền vội vã nói: "Vậy chàng cũng tắm ở
trong phòng luôn đi, chàng tắm trước, ta tắm sau, có được hay không?"
Buồn
bực quay đầu sửa sang lại thùng nước, Tiêu Kinh Sơn ngước mắt nhìn Mai Tử một
cái, biết nàng trời sinh có tính xấu hổ, liền nói: "Nàng tắm trước
đi."
Một lát
sau, Tiêu Kinh Sơn đem một thùng nước suối đầy vào, lại đem hai cái chậu gỗ đặt
xuống. Mai Tử xấu hổ nhìn hắn một cái, hắn xoay người đi ra ngoài.
Mai Tử
nhìn bóng dáng cao lớn ngoài cửa sổ đang đứng dưới ánh trăng non, mím môi cười.
Nàng cởi quấn áo bắt đầu tắm rửa. Làm lụng cả ngày ngoài ruộng, tuy không mệt
nhưng cả người cũng đầy mồ hôi. Bây giờ được tắm nước suối mát mẻ, thật sự là
tẩy sạch cả người mệt mỏi cùng mồ hôi.
Mai Tử
đang cúi đầu tắm, chợt nghe tiếng cửa mở ra, nàng nhất thời cả kinh, vội vã
nhìn qua.
Cửa mở,
dưới ánh trăng mông lung Mai Tử thấy một nam nhân