Disneyland 1972 Love the old s
Tiểu Đóa Vì Đó Là Em

Tiểu Đóa Vì Đó Là Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324813

Bình chọn: 10.00/10/481 lượt.

như cô mong đợi, chỉ là một câu đáp lạnh lùng giống

như trước đây: "Có việc gì không?"

Có việc, tất nhiên là có việc rồi! Nhưng mặt có dày đến đâu đi chăng nữa

cũng không thể vừa mở miệng đã nhắc ngay đến tiền, huống hồ đó lại là

người bao năm qua không hề liên lạc. Diêm Tiểu Đóa nghĩ thầm rồi chuyển

hướng chớp nhoáng, nói: "Cái hôm ở Ô Trấn, cậu quên chưa trả lại mình

cái bút đánh dấu. Cái bút đó rất có ý nghĩa với mình, là của mẹ mình để

lại cho

mình."

Cố Nặc Nhất ở đầu dây bên kia uể oải đáp: "Thế à? Đáng tiếc là mình lại

không có mặt ở Bắc Kinh."

Cuộc nói chuyện kết thúc như vậy, Diêm Tiểu Đóa tràn trề thất vọng. Bây giờ

là 12 giờ đêm, nhưng các chương trình ti vi vẫn rất ồn ào sôi động. Nhìn những gương mặt rạng rỡ như hoa của các khán giả tham gia chương trình

giải trí, Diêm Tiểu Đóa "òa" lên một tiếng rồi nức nở khóc. Diêm Tiểu

Đóa rất hiếm khi rơi lệ, nhưng lần này cô không có cách nào kiềm chế

được, cô quả thực đã rơi vào đường cùng rồi. Sau khi mẹ qua đời, cô đã

bán đi ngôi nhà cũ, và mua căn hộ nhỏ nhắn này ở Bắc Kinh. Giữa cái đất

phồn hoa tiêu tiền như nước này, cho dù có tiết kiệm hơn đi chăng nữa,

thì cô cũng đã kiệt quệ, tiền không còn nổi một xu. Chẳng lẽ cuộc đời

muốn đẩy cô đến bước cực chẳng đã

phải bán nhà đi sao?

Cô ngồi bó gối trên giường thẫn thờ và thở ra những hơi não nề dài vô tận. Chuông di động đột nhiên bất ngờ lên, là một số máy lạ gọi đến. Muộn

thế này rồi còn ai gọi đến. Muộn thế này rồi còn ai gọi đến nữa? Nhưng

cô vẫn ấn phím nghe điện thoại.

"Là Diêm Tiểu Đóa có phải không?"

"Vâng."

"Tôi là Tiểu Nhã, trợ lí của anh Cố Nặc Nhất, cô ghi lại địa chỉ, ngày mai đến

gặp tôi."

Giọng nói đầu dây bên kia vô cùng dứt khoát mạch lạc, tổng cộng không đến ba

mươi giây mà đã truyền đạt xong tất cả mọi việc. Thì ra, cô trợ lí tối

nay phải về Bắc Kinh, nên Cố Nặc Nhất đã nhờ mang luôn cái bút đánh dấu

đó về. Nhưng cái bút đánh dấu đó chỉ là cái cớ, mục đích vay tiền của cô vẫn chưa đạt được. Thôi thì khi đã bất chấp tất cả, mặt có dày thêm

chút nữa cũng không vấn đề gì. Diêm Tiểu Đóa lại bấm số gọi cho Cố Nặc

Nhất, nhưng lần này anh ấy đã tắt máy.

Công ty quản lí của

Cố Nặc Nhất nằm trong một tòa văn phòng cao cấp, bức tường phía ngoài

hành lang dán kín ảnh các nghệ sĩ của công ty, ngoài ra còn có rất nhiều poster quảng cáo đĩa nhạc và phim. Những ngôi sao nổi tiếng nhất luôn

được dán ở những vị trí đập vào mắt, nổi bật nhất, bắt mắt nhất.

"Này, bút của cô."

Trợ lí Tiểu Nhã có biết Diêm Tiểu Đóa. Với một người đã từng nổi danh

khắp trong nam ngoài bắc như Diêm Tiểu Đóa thì trong giới showbiz, không một ai lại không biết, không một ai lại không rõ.

Công ty quản lí của Cố Nặc Nhất làm ăn rất phát đạt, đến trợ lí đi theo Cố

Nặc Nhất cũng rất có phong thái. Diêm Tiểu Đóa tay nắm chặt cái bút đánh

dấu: "Đợi đã, chị Tiểu Nhã."

Diêm Tiểu Đóa cuối cùng

cũng được như ý, cô rời khỏi công ty quản lí đó với cái mà mình mong

muốn đạt được. Nắng hôm nay vừa đẹp, không gây chói mắt, dịu nhẹ như

bông. Cô dùng mấy ngón tay búng búng vào ba tờ tiền 100 nhân dân tệ,

nghe danh tanh tách, thật sướng tai. Cô hết sức cẩn thận cuộn mấy tờ

tiền lại rồi nhét sâu vào trong túi quần.

Lệ phí đến trường

quay thế là đã giải quyết xong, ngày mai lại là một ngày nắng vàng rực

rỡ, tâm trạng của Diêm Tiểu Đóa rộn ràng hơn rất nhiều. Cô không muốn về nhà, cũng chẳng có bạn bè thân thích gì. Cổng sau của tòa nhà Ma Thiên

này thông thẳng đến một con hẻm mà cô không biết tên, hôm nay cô sẽ làm

một chuyến tham quan ngõ nhỏ phố nhỏ.

Diêm Tiểu Đóa rất thích

Bắc Kinh, thích vô số những cơ hội lớn nhỏ mà thành phố này mang lại. Cô có thể liên tục có các cơ hội đi thử vai, có thể dựa vào mối duyên nợ

duy nhất với nghề diễn này để mà vất vả phấn đấu. Con đường này do chính cô chọn lựa, vậy đâm lao thì phải theo lao, cô bất chấp tất cả mà đi

tới cùng, đi đến khi nào bị cái nghiệp này xô ngã dúi dụi, đi đến khi

nào không còn đường để bước tiếp nữa thì cô mới chịu buông xuôi.

Ở Bắc kinh này, mỗi một tấc đất đều nhuốm màu nặng trĩu của ngàn năm lịch sử, mỗi một làn không khí đều thấm đượm hương vị của sự cổ kính. Cô hít một hơi thật sâu thật dài, cố gắng để bản thân mình hòa quyện vào với

thành phố này. Cô vẫn còn nhớ lời thề của mình, phải mua được ngôi biệt

thự 500 mét vuông trong khu vực từ vành đai ba vào trung tâm thành phố

Bắc Kinh, phải mở được một quán cà phê trên bãi biển Thượng Hải, còn

phải sắm được một ngôi nhà tuyệt đẹp làm lưu luyến lòng người ở Ô Trấn.

"Này người đẹp, đi dạo một mình không thấy cô đơn sao?"

Diêm Tiểu Đóa dừng bước, hướng về phía âm thanh vừa vọng đến, và xô

nhìn khắp một lượt từ đầu đến chân chàng thanh niên đứng dưới gốc cây hòe

đang mỉm cười với cô. Anh ta có một khuôn mặt khiến người khác dù chỉ

nhìn một lần cũng phải nhớ mãi: đôi mắt nhỏ dài ngờ cười mà cũng như

không, ẩn chứa sự dịu dàng xen lẫn chút ngông cuồng, mái tóc màu hạt dẻ

dài ngang vai được buộc gọn lại sau gáy bằng một sợi dây tơ ngũ sắc, mặc