
cô cảm thấy vô cùng bất an này:
trông cô xấu xí đến thảm hại.
Diêm Tiểu Đóa đã ngồi lì trong trong toilet rất lâu, đến khi bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa dồn dập,
cô mới dập tắt đầu thuốc lá. Cả dãy người xếp hang dài chờ đi vệ sinh
đều trừng mắt nhìn cô. Về đến toa xe, thấy chỗ ngồi của mình đã bị người khác chiếm mất, nhưng vì Diêm Tiểu Đóa ngại lí luận đôi co, nên đã đứng trọn đêm ở khu vực hành lang nối giữa các toa tàu.
Tàu đã về đến bến cuối, đầu óc cô cứ quay mòng mòng. Ra khỏi ga Bắc
Kinh, lúc phải đi tàu điện ngầm, Diêm Tiểu Đóa mới phát hiện ra ví tiền của
cô đã không cánh mà bay. Giây phút lo lắng hoang mang đi qua, giờ cô chỉ còn lại cảm giác tê tái. Cô nhanh chóng hồi tưởng lại toàn bộ sự việc
diễn ra trên tàu, thì ra là cô đã tự mình để quên ví ở bệ rửa tay trong
nhà vệ sinh. Trong ví thực ra cũng chẳng có bao nhiêu, nhưng cô tiếc cái phong bao 50 tệ. Bây giờ, trên người cô, có lục khắp các túi quần áo,
cũng không thể moi ra nổi một đồng xu nào.
Diêm Tiểu Đóa
đành đi bộ từ nhà ga về nhà, đi bộ đúng ba tiếng đồng hồ. Lúc về đến
nhà, hai chân đã đau nhức và mỏi nhừ. Căn phòng 50 mét vuông này là toàn bộ tài sản hiện có của cô, cô nén sự mỏi mệt rã rời để lau đi lớp bụi
bám trên bệ cửa sổ, rồi tưới một chút nước cho chậu xương rồng duy nhất
đặt ở đó, sau cùng bật máy tính lên.
Căn phòng tối om chỉ
còn lại ánh sáng ra từ màn hình máy tính. Diêm Tiểu Đóa đang cùng một
lúc đăng nhập mười tài khoản ở cùng một diễn đàn, chỉ cần tên tài khoản
hiện ra ba chữ "Diêm Tiểu Đóa" là cô liền giống như một đấu sĩ anh dũng, thay đổi thân phận liên tục dưới mười nick ảo khác nhau để tranh luận
không ngừng nghỉ với những kẻ xa lạ. Trong lòng cô không thể giả vờ tỏ
ra không thèm quan tâm như vẻ bề ngoài mà cô đang cố thể hiện, cô đang
rất để tâm, để tâm hơn bất cứ người nào khác. Cho dù đã trở thành nhân
vật của công chúng nhiều năm rồi, nhưng đối diện với những nick từng
nhục mạ mình, cô vẫn không thể giữ thái độ bình chân như vại được.
Nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đã 4 rưỡi sáng rồi. Cô gấp chiếc laptop lại và
thở ra một hơi dài não nề. Trước đây cô đã từng thề rằng sẽ đoạn tuyệt
với internet, vậy mà toàn không thể kiềm chế được, lại mò lên mạng để
tìm kiếm với từ khóa chính là tên mình. Mặc dù biết những lần như vậy
đều khiến mình bực bội nhưng cô vẫn muốn tìm kiếm.
Ngả lưng
lên giường, ánh sáng mong manh của buổi bình minh xuyên qua rèm cửa sổ.
Diêm Tiểu Đóa ép mình phải ngủ, chỉ có ngủ rồi mới không cảm thấy phiền
não. Giấc ngủ này không cần phải tranh thủ, cô ngủ một mạch xuyên ngày,
lúc tỉnh dậy đã là 10 giờ tối. Bụng réo ầm ĩ, Tiểu Đóa vật lộn với cơn
đói khá lâu mới chợt nhớ ra trong tủ lạnh còn hai quả trứng gà. Cô tiện
tay bật ti vi, chỉnh đến kênh giải trí như thường lệ, vừa ăn món trứng
luộc
nước muối vừa lạnh lùng nhìn những gương mặt quen thuộc. Trên ti vi, những
ngôi sao nhí của ngày xưa đã chẳng còn lại mấy người, vẫn có thể tiếp tục
vòng hào quang ngày ấy thì đúng là đã ít lại càng ít. Cố Nặc Nhất có thể coi là một trong số ít ỏi đó. Ti vi đang phát sóng chương trình của anh ấy, bộ mặt dí dỏm, nụ cười đáng yêu, giống như những que kem mát lịm
giữa ngày hè oi bức, làm cho người xem cảm thấy vô cùng thoải mái dễ
chịu. Diêm Tiểu Đóa thích nhất vẫn là đôi má lúm đồng tiền đó. Phía dưới màn hình có một dòng chữ: Người trong mộng của mọi thiếu nữ - thanh
niên thông minh tuấn tú phi t h ườn g .
Cố Nặc Nhất, Cố Nặc Nhất
Diêm Tiểu Đóa lẩm nhẩm cái tên đó, mắt ánh lên một tia sáng. Cô lục ba lô
lấy ra quyển nhật kí, dán mắt vào dòng số điện thoại, nhưng lại một lần nữa phải nếm mùi của sự không may mắn, số điện thoại có 11 con số, mà cô
lại chỉ g hi c ó 1 0 .
Rốt cục phải nếm bao nhiêu cái không
may mắn như thế nữa thì mới bị coi là đen đủi? Diêm Tiểu Đóa bật ra một
tiếng cười đau khổ, nhưng vẫn không ngừng thử từng số điện thoại một,
hết lần này đến lần khác. Lần lượt vọng lại từ đầu nghe bên kia, hết
giọng nói mỏi mệt lại đến tiếng nói bực bội, nhưng đều không phải là của người mà cô cần tìm.
Di động đã sắp hết pin vì gọi liên tục trong thời gian dài, thân máy cũng đã nóng ran lên. Sắp đến 12 giờ đêm
rồi, Diêm Tiểu Đóa mặt mày sầu thảm, cô nhất định phải vay được tiền. Ba ngày nữa sẽ có một bộ phim, cô không thể để vì không có lộ phí mà bỏ lỡ cơ hội đó được. Cố thêm một lần nữa, lần này nếu không phải cậu ấy thì
cô sẽ từ bỏ. Diêm Tiểu Đóa chọn một dãy 11 số được ghép lại từ những con số có thể coi là số đẹp, lần này không có nhạc chờ, chỉ có những âm
thanh đổ chuông dài dằng dặc. Một tiếng, hai tiếng Diêm Tiểu Đóa đếm
thầm trong đầu, đếm đến tiếng thứ bảy mới nghe thấy một tiếng "Alo" uể
oải vọng lại.
Vốn đang rất mệt mỏi
kèm với cảm giác lạnh lẽo, vậy mà chỉ cần một tiếng đáp đó, đã khiến cho con tim đang lạnh dần của cô nóng ấm trở lại. Cô kìm
nén niềm hưng phấn đang nhảy múa trong đầu: "BéBé Cưng phải không?"
Đầu bên kia im lặng một hồi lâu, cuối cùng cũng cất lời: "Cô là ai?"
"Tớ là Bé Ngốc đây!"
Không được nhiệt tình