
một chiếc bò vừa cũ vừa thủng lỗ chỗ và khoác một chiếc áo da màu nâu.
Diêm Tiểu Đóa bỗng
nhiên cảm thấy thích thú với anh chàng này: "Là anh gọi tôi đấy à?"
"Đương nhiên."
Anh ta gỡ lấy một bức hạo trên giá vẽ trước mặt rồi đưa đến cho Diêm Tiểu
Đóa: "Tôi vẽ cô rất lâu rồi, tặng cho cô này."
Diêm Tiểu Đóa nhận lấy, tờ giấy vẽ rất dày, trắng như tuyết, cô xem qua rồi
quẳng lại bức tranh vào lòng anh ta: "Anh vẽ tranh kém quá. Trình độ thế này
mà cũng đòi chủ động bắt chuyện với con gái à?"
Anh ta lặng đi một lúc, rồi khẽ cười mấy tiếng: "Thế cô nói tôi xem, tôi vẽ
kém ở chỗ nào nào?"
Kém ở chỗ nào ư? Kém chính là kém ở chỗ anh ta vẽ quá chuẩn, choán hết cả
tờ giấy vẽ là khuôn mặt to tướng của cô, lại còn điểm thêm cái mũi dày
quá khổ. Diêm Tiểu Đóa nhìn chòng chọc vào bức vẽ, hận là không thể xé
toạc nó ra: "Mặt của tôi đâu có nhỏ như vậy, gò má cũng thon gọn hơn,
còn nữa, mũi
cũng đâu có gãy thế kia!"
"Nhưng cô đúng là trông như vậy mà. Tôi đâu có vẽ sai?"
Diêm Tiểu Đóa trợn mắt nhìn anh ta: "Đồ thần kinh."
Trên đời này lại có loại người như vậy đấy, thích lấy sự đau khổ của người
khác ra làm trò vui cho bản thân mình. Tâm trạng phơi phới lúc nãy bỗng chốc tan tành mây khói. Diêm Tiểu Đóa quay lưng bước đi, không thèm nhìn anh ta thêm một cái nào nữa.
Không ngờ anh chàng kia vội thu dọn bảng vẽ rồi chạy đuổi theo: "Cô đã có
bạn trai chưa?"
Diêm Tiểu Đóa lấy từ trong túi ra một cái kẹo cao su rồi bỏ vào miệng nhai:
"Có rồi, mười bảy mười tám người cơ."
"Liệu cô có phiền không nếu bổ sung tôi vào trong danh sách đó?"
"Phiền, rất phiền là đằng khác. Đừng có lằng nhằng đi theo tôi, tôi ghét
nhất là loại đàn ông thích làm cụt hứng người khác."
Bước chân đuổi theo cô đã ngừng lại, nhưng anh ta lại cười giòn tan một
cách rất thoải mái: "Ồ, Diêm Tiểu Đóa, cô nhớ nhé, tôi tên là Hà Trục."
Diêm Tiểu Đóa như vừa bị giội một gáo nước lạnh, không ngờ anh ta lại biết
được tên cô! Diêm Tiểu Đóa quay người lại, nhưng anh chàng kia đã biến
mất tăm, không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Không thể lường được là lại xuất hiện một con người lạ kì đến như vậy, Hà
Trục, anh ta cũng giống như cái tên của mình, thoắt đến rồi lại thoắt đi, như
một cơn gió, không có cách nào nắm giữ được.
Diêm Tiểu Đóa về đến nhà rồi nhưng vẫn không ngừng nghĩ tới anh chàng đó.
Cái anh chàng Hà Trục ấy là ai? Cũng có thể anh ta chỉ là một fan hâm
mộ.
Diêm Tiểu Đóa rút 300 nhân dân tệ từ trong túi quần ra,
sau đó cẩn thận vuốt phẳng phiu rồi kẹp vào quyển nhật kí. Cô cầm bút
viết: "Ngày 15 tháng 5, Bé Ngốc vay Bé Cưng 300 tệ, còn có một lời nói
dối." Tất cả những sự việc được ghi chép trong quyển sổ này đều thuộc về cô, có lẽ Cố Nặc Nhất sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được câu chuyện
về 300 tệ này. Nói cho cùng, món tiền này đối với anh ta cũng chỉ nhỏ
như hạt bụi. Trợ lí Tiểu Nhã sẽ không để ý, anh chàng Cố Nặc Nhất đó lại càng không thèm để tâm.
Cô gập quyển nhật kí lại, rồi bắt đầu thu dọn hành lí. Ba ngày nữa, Hải Nam, diễn viên phụ.
Vẫn đoàn tàu hỏa ấy, ghế cứng. Chen chúc trong đám đông, cô bắt đầu một
hành trình mới. Hải Nam không có bốn mùa, chỉ có sự ấm áp dịu dàng và
cái nóng hầm hập. Một cái ba lô nhỏ, một máy ảnh du lịch, đó là tất cả
thế giới của cô.
Cô thích chụp ảnh ở mọi nơi, chụp khung
cảnh của những nhà ga, sau đó rửa chúng ra và dán lên tường. Những nơi
mà mỗi bước chân cô đi qua đều được lưu lại những dấu tích rất rõ ràng.
Bên ngoài nhà ga Hải Khẩu, Diêm Tiểu Đóa đưa bàn tay che trước trán. Ánh mặt trời chiếu chếch xuống mặt đất, những tia sáng chui qua kẽ tay làm
cho tinh thần cô vô cùng phấn chấn. Hải Nam, chắc chắn đó là vùng đất
lành của cô.
Cô đến chỗ đoàn làm phim để thông báo đã có
mặt, để chào đạo diễn một câu và được phân phòng ở. Vai diễn của cô ba
ngày nữa mới quay nên bây giờ là khoảng thời gian tươi đẹp nhất. Hải Nam là thiên đường du lịch, cũng là trường quay tuyệt vời nhất, gió biển
bao la không thể thổi bay cái chất hữu tình nồng nàn nơi đây, ngược lại
càng làm cho nó thêm quyến luyến lan tỏa.
Trên người cô còn
50 tệ, đủ để cô trang trải thêm một thời gian nữa. Xỏ đôi dép tông, ôm
trong tay một quả dừa lớn, cô hưởng thụ cái khoảnh khắc tuyệt
đẹp này. Ngắm mặt biển bao la ở không xa trước mặt, trong đầu Diêm Tiểu
Đóa bỗng dưng hiện lên một suy nghĩ ảo tưởng, trong bộ phim này, cô coi như đã là diễn viên chính rồi. Bay giờ cô chỉ có thể hoàn toàn dựa vào thực lực, liệu có thể thay đổi hình tượng vốn có một cách thành công, chính
là vào lúc quyết định này.
"Ô, Tiểu Đóa, thật là trùng hợp quá!"
Diêm Tiểu Đóa tháo bỏ cặp kính râm, nhìn người đàn ông tầm thường đang
hướng về phía cô. Tha hương gặp cố nhân vồn là một chuyện vô cùng vui vẻ, nhưng anh này lại là chủ nợ.
Đó là A Hoa, là ông bầu tạm thời của Diêm Tiểu Đóa. Gọi là ông bầu tạm
thời do giữa hai người không hề kí kết bất cứ hợp đồng gì. A Hoa giới
thiệu cho Diêm Tiểu Đóa những đạo diễn đang cần tìm diễn viên nữ, thử
vai thành cong lần nào, Diêm Tiểu Đóa s