
rịch cho Doãn Khác ăn, đôi tay nhỏ bé của cậu cũng dùng
hết sức giơ lên bón cho nàng dùng thử, hai mẹ con cười rộ vui vẻ. Đã nhiều năm
lắm rồi, lần đầu tiên nàng có thể thoải mái cười vang, chừng như tuổi thơ của
Doãn Khác đã kéo dài tuổi thơ của nàng, hạnh phúc của Doãn Khác cũng là hạnh
phúc của nàng vậy.
Chung
quanh bỗng nhốn nháo la lối, bốn tên thị vệ đang hùng dũng mở đường giữa đám
dông ồn ào. Vài người lùi ra sau, suýt chút nữa là va phải Doãn Khác, Mỹ Ly vội
vã quay lưng bảo vệ cho con. Nàng nghe thấy tiếng cười nói non nớt quen thuộc,
không muốn ngoảnh đầu nhìn, cũng không muốn cho Doãn Khác nhìn. Theo ánh mắt
Doãn Khác, nàng tái mặt xoay người lại, Tĩnh Hiên ẵm Doãn Giác, Tố Doanh mỉm
cười níu tay y, vừa nói vừa cười đi theo lối đi được thị vệ dọn sẵn, không để ý
đến ai.
Lòng
nàng đột nhiên đau đớn, là đau đớn giùm cho con trai.
Chồng
nàng cùng một người đàn bà khác hạnh phúc đi lướt qua, nàng đã chấp nhận rồi,
hờ hững rồi. Nhưng còn Doãn Khác thì sao, cậu bé nhìn thấy a mã mà mình sùng
bái yêu thương ẵm em trai đi ngang qua, nhưng không ẵm mình. Quả nhiên, nụ cười
của cậu dần dần biến mất, xâu kẹo hồ lô khi nãy còn khiến cậu vui vẻ giờ cũng
đưa cho Nguyệt Sắc bên cạnh, không thèm để ý đến nữa.
“Doãn
Khác…” Lúc này, nàng là một người mẹ, nhưng không nói được gì, không biết an ủi
con thế nào.
“Đi
thôi, ngạch nương.” Doãn Khác bỗng nặn ra một nụ cười, kéo kéo tay nàng. Vẫn
còn quá nhỏ, nụ cười giả tạo chưa được kín kẽ.
Mắt
nàng chợt đau nhói, thà là con cứ khóc ầm ĩ đi. “Doãn Khác còn thích gì nữa?
Ngạch nương mua cho,” Nàng cố nén giọng nghẹn ngào.
Doãn
Khác lắc đầu, đi được vài bước thì nhỏ giọng thốt: “Nếu mua được a mã thì tốt
quá!”
Môi Mỹ
Ly run run, tiếng huyên náo chung quanh phảng phất thuộc về một thế giới khác,
cảm giác tuyệt vọng bất lực lại một lần nữa bao phủ lấy nàng. Nàng bỗng ý thức
được rằng, Doãn Khác của nàng đã trưởng thành rồi, toàn bộ tình yêu của nàng
không còn đủ với cậu bé nữa.
Tĩnh
Hiên cau mày nhìn Mỹ Ly trầm tư chải tóc cho Doãn Khác, nàng chải rất kỹ càng,
hôm nay là giao thừa, nàng thắt dây buộc tóc đẹp nhất cho con. Nàng vuốt ve
khuôn mặt bé bỏng của Doãn Khác, con trai đẹp quá, đẹp đến nỗi khiến người ta
phải thổn thức.
Doãn
Khác giống nàng, con trai mà có khuôn mặt trái xoan mỹ lệ, hàng mi dài đến mức
con gái cũng phải ghen tị, nhưng ánh mắt dưới hàng mi dài rậm ấy càng lúc lại
càng giống Tĩnh Hiên. Đôi đồng tử đen láy đã dần dần nhuốm nét u uẩn khiến nàng
tê tái, nàng hiểu vẻ lạnh nhạt đặc quánh trong đáy mắt kia, thật ra đó là một
dạng buồn bã bơ vơ, vì không muốn bộc lộ cảm giác mất mát của mình nên chỉ còn
cách tỏ vẻ bất cần trễ nải.
Tuổi
thơ của nàng đã tối tăm, nàng tuyệt đối không muốn con mình cũng lặp lại vết xe
đổ ấy. Mỹ Ly chăm chú ngắm nụ cười của con trai, nỗi cay đắng trong mắt nàng
khiến Tĩnh Hiên ái ngại, y đứng dậy, bước tới ôm lấy thắt lưng nàng an ủi, “Mỹ
Ly, ta…”
Mỹ Ly
ngước mắt lên, đăm đăm nhìn y, ngực y như bị đấm một quyền, bao nhiêu lời nói
đều nghẹn lại nơi cổ họng. Y cũng muốn ngang ngạnh hứa hẹn rằng về sau miễn cho
nàng và Doãn Khác khỏi phải dập đầu chúc tết Tố Doanh và Doãn Giác, nhưng mà…
những giọt nước mắt của Tố Doanh cũng đè nặng lòng y. Bốn năm năm qua, người
đàn bà ấy chưa hề trách y một lời, vì lo nghĩ cho chồng mà quán xuyến cả vương
phủ, ân cần chăm sóc miếng ăn giấc ngủ cho y, giữ đúng bổn phận hiền thê, không
hề kiêu căng sơ sót. Nàng chẳng cầu xin y điều gì, chỉ có lần này khóc lóc van
xin y đừng nhúng tay ngăn trở chuyện nàng và Doãn
Giác nhận lễ dập đầu chúc Tết của mẹ con Mỹ Ly.
Mỹ Ly
yêu Doãn Khác đến mức nào, y hiểu rất rõ, nhưng Tố Doanh chẳng phải cũng yêu
con mình như vậy sao? Bao nhiêu năm nay, vì lời dặn ngấm ngầm của y, Tố Doanh
chưa từng ngang ngược lập uy với Mỹ Ly, lần này làm vậy cũng chỉ là muốn nhấn
mạnh vai trò “thế tử” của Doãn Giác. Y hiểu Tố Doanh, mỗi lần vào cung, Doãn
Khác được lão tổ tông bế lên ngồi cùng, yêu chiều quan tâm, Doãn Giác lại bị bỏ
rơi một bên. Người làm a mã như y cũng không thấy thoãi mái gì.
Sự trầm
lặng của y, nàng đã đoán trước được.
“Đi
thôi!” Tĩnh Hiên buồn bực nhắm mắt, nhấc Doãn Khác lên khỏi ghế. Nghĩ tới
chuyện con phải quỳ lạy em trai, y cũng cảm thấy xót thương bất nhẫn. Sinh
trưởng trong gia đình quý tộc giàu sang, Tĩnh Hiên hiểu rõ hơn bất cứ ai thế
nào là thế tử, Doãn Giác là người thừa kế của y, tương lai là chủ nhân của
Khánh vương phủ. Là người cha, y cũng muốn xác lập uy quyền cho con.
Nhìn
sắc mặt ủ ê của Mỹ Ly, y hơi cau mày, có lẽ trong lòng nàng thầm oán trách y,
nhưng nàng có nghĩ tới hay không, giờ y có thể một lần nữa nén lòng hủy bỏ quy
củ, để cho Doãn Khác không phải khuất phục trước tôn ti tước vị, nhưng y có thể
bảo vệ nàng và Doãn Khác cho đến hết đời hay không? Y rồi sẽ già, sẽ chết đi…
Doãn Giác và Tố Doanh sớm muộn gì cũng trở thành chủ nhân của bọn họ. Thoải mái
ngang ngạnh bây giờ rất có thể sẽ trở thành nguồn gốc tai họa mai sau.
“Doãn
Khác,” Y ôm chặt đứa