
bé vào lòng, “Đã sinh ra trong tông thất, có rất nhiều
chuyện đành tuân theo quy củ.” Y nói với vẻ nghiêm túc, đau lòng khi thấy Mỹ Ly
đứng bên hơi rùng mình. Có lẽ Doãn Khác còn quá nhỏ, chưa hiểu rõ nỗi bi ai và
bất lực khi phải dập đầu trước mặt em trai, do vậy, cậu ngoan ngoãn ôm lấy cổ
Tĩnh Hiên, gật đầu lia lịa, “Vâng, a mã.”
Đại
sảnh gấm hoa rõ ràng, đâu đâu cũng đầy màu sắc hoan hỉ, họ hàng gần xa có mặt
hầu như đủ cả. Tố Doanh đắc ý ung dung cười đón tiếp khách, thỉnh thoảng lại
quay sang chăm sóc Doãn Giác đang ngồi trên giường lò ăn quả vặt. Lúc Tĩnh Hiên
ẵm Doãn Khác và Mỹ Ly cùng tiến vào, nhiều ánh mắt ác ý lén lút quan sát vẻ mặt
Tố Doanh, nàng ta vẫn mỉm cười ôn hòa tự nhiên, không hề tỏ ra xấu hổ hay khó
chịu.
Tĩnh
Hiên đặt Doãn Khác xuống, Mỹ Ly nắm lấy tay con, lẳng
lặng đi về chỗ ngồi của mình.
Thấy
Tĩnh Hiên tới ngồi cạnh mình, Tố Doanh bèn giúp y phủi hơi lạnh đọng trên áo
ngoài, dịu dàng mỉm cười: “Uống hớp trà nóng nhé!” Dẫu lòng y đang nghĩ tới ai,
cuối cùng y cũng phải ngồi xuống bên nàng, nàng vẫn là vợ cả danh chính ngôn
thuận của y, đối với nàng mà nói, vậy cũng quá đủ rồi.
Ban hát
náo nhiệt mở màn, Mỹ Ly phát nhức đầu vì tiếng chiêng trống ngâm nga, cũng may
Doãn Khác theo dõi đầy hứng thú, khiến nàng cảm thấy an lòng đôi chút.
Thời
khắc giao thừa cũng là thời khắc vui sướng náo nhiệt nhất của mọi người. Đám
con nít trong họ đến dự tiệc đều ríu rít tới gần chúc tết Tĩnh Hiên và Tố
Doanh, Tố Doanh mỉm cười luôn tay chia bao lì xì, chủ khách vui vẻ.
Ma ma
quản sự cười tủm tỉm đi về phía mẹ con Mỹ Ly, Mỹ Ly khẽ
ôm lấy vai con, thời khắc này cuối cùng cũng tới. Môi nàng nhếch lên thành nụ
cười lạnh lùng chua chát, đêm nay, giá trị lớn nhất của hai mẹ con nàng là phục
vụ cho nghi thức tiếp theo.
Những
đứa trẻ khác chỉ cần sơ sài dập đầu chúc tết, Doãn Khác thì mỗi cử chỉ đều phải
chú ý thận trọng, hai a hoàn còn cố ý ôm tấm lót đỏ thêu vàng đặt xuống khoảng
trống trước bàn tiệc chính.
Doãn
Giác cũng dược ma ma đỡ đến ngồi ngay ngắn bên cạnh cha. Chắc cậu bé đã được
tập luyện trước, nhỏ xíu mà ngồi nghiêm nghị đàng hoàng trên ghế cao.
Mỹ Ly
không dám liếc nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của con trai khi nhìn một nhà ba người ngồi
ở ghế trên. Tình cảnh này, đừng nói Doãn Khác, chính nàng cũng cảm thấy đau
đớn. bọn họ mới là người một nhà, còn hai mẹ con đứng trước mặt họ, bất quá chỉ
là những kẻ hèn mọn dựa dẫm vào họ mà sống thôi.
Đại
sảnh chợt im phăng phắc, ai nấy đều hứng thú quan sát cảnh tượng này.
Khi ma
ma dẫn Mỹ Ly và Doãn Khác quỳ xuống tấm lót đẹp đẽ, Tĩnh Hiên siết chặt lấy tay
vịn ghế, y không nỡ nhìn ánh mắt của hai mẹ con.
Mỹ Ly
nói xong lời chúc tụng, dập đầu theo đúng nghi lễ, Tố Doanh tươi cười gật đầu
chấp nhận, ban thưởng bao lì xì thật dày.
Sau mẹ
con Mỹ Ly còn rất nhiều người khác theo lệ làm lễ chúc tết, ban hát vẫn tiếp
tục diễn, Mỹ Ly thò tay nắm lấy tay Doãn Khác, “Có đói bụng không?”
Bàn tay
nhỏ bé ướt lạnh mồ hôi… Cơn lạnh làm tim nàng se thắt, làm thân nàng đau đớn
còn hơn bị đâm bởi thanh chủy thủ sắc bén
nhất. Sự khác biệt trần trụi giữa chủ và tớ quả thực
quá đỗi tàn khốc với Doãn Khác thơ dại.
Đệ đệ,
a mã, trong một thoáng đã cách cậu thật xa, xa đến mức cậu thấy mình tủi nhục.
So với những ngày thơ ngây quá vãng, giờ cậu đã cảm nhận dược có sự thay đổi,
em trai không còn là em trai, vì ma ma dạy lễ nghi nói là về sau, trong những
dịp chính thức, cậu không thể gọi thẳng tên Doãn Giác mà phải gọi là thế tử.
“Doãn
Khác…” Là người mẹ, nắm lấy tay con trai, nhưng nàng có thể nói gì được? Đây
chỉ là bắt đầu thôi, cuộc đời cậu sau này sẽ vĩnh viễn bị đóng dấu nung “con vợ
lẽ”! Nếu có thể, nàng sẵn sàng thay con chịu mọi ủy khuất và hèn mọn, gấp mấy
trăm lần, mấy ngàn lần cũng được! Nhưng đây là nỗi thống khổ không ai gánh vác
được giùm ai, nàng chỉ đành tuyệt vọng đứng nhìn mối sầu thương của Doãn Khác.
Nàng có thể giúp gì được cho con đây? Sự hèn mọn thấp kém của nàng cuối cùng đã
lan tới con trai rồi.
Doãn
Khác là một đứa bé rất nhạy cảm, Mỹ Ly thậm chí nhìn thấy rõ ràng nỗi thương
xót và đau lòng trong mắt con. Không chỉ mình cậu, người mẹ mà cậu yêu thương
cũng phải quỳ xuống trước mặt mẹ của em trai, đối với một đứa bé mà nói, nghi
lễ trông bề ngoài giản đơn đó thực chất lại quá sức nặng nề. nhưng cậu vẫn mỉm
cười ngọt ngào với ngạch nương, “Con muốn ăn bánh trôi, ngạch nương có muốn ăn
không?” Tuy còn nhỏ, nhưng cậu cảm thấy rất có thể ngạch nương cũng đau lòng
giống mình, cũng như lúc cậu buồn, ngạch nương tìm trăm phương ngàn kế để cậu
vui, lúc ngạch nương đau lòng, đến phiên cậu dỗ dành mẹ: “Ngạch nương, cái tên
mặt hề kia nhìn tức cười quá!”
Khuôn
mặt tươi tỉnh cố tỏ ra chân thật của con chính là vốc muối xát vào vết thương
nhỏ máu của nàng, đau đến mức mắt nàng mờ hẳn đi. Nhưng nàng không thể khóc
được, nàng là chỗ dựa cho con trai, làm sao có thể để con nhìn thấy mặt yếu ớt
của mình! “Đúng là tức cười thật!” Nàng cố nhếch môi lên.
Khi
Doãn Khác nũng nịu dụi đầu vào ngườ